Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1872 - Chương 1873: Thánh Hoàng Đạp Độ Ách

Chương 1873: Thánh Hoàng đạp Độ Ách Chương 1873: Thánh Hoàng đạp Độ ÁchChương 1873: Thánh Hoàng đạp Độ Ách

"Ngươi nói giải thoát chỉ đạo chẳng lẽ cũng là để ta cắn phải miếng mồi này?" Sắc mặt Thạch Bản có hơi quái đản nhìn Thánh Hoàng.

Lý Bình thản nhiên đáp: "Đúng vậy. Đạo hữu không cảm thấy hết sức thống khổ sao? Ngươi hoà làm một với Sáng Thế Thạch Bản, trong thiên hạ này ta nghĩ chỉ có bảo vật tiên đạo lấn át sức mạnh cao nhất Tu Tiên giới mới có thể tách ngươi khỏi phiến đá kia."

"Còn việc sau khi bị sức mạnh của ao câu cá ở đằng sau câu đi mất lại có kết cục như thế nào. Đó không phải là điều ta không thể đảm bảo."

Thạch Bản rất muốn nói một câu, ta và đạo hữu không oán không thù, tại sao lại muốn làm hại ta.

Nhưng lời đã đến môi lại ngừng lại.

Rất dễ thấy, vị tôn giả vờ diện này không có ác ý. Nếu không thì cũng sẽ không trực tiếp nói ra hết toàn bộ kế hoạch.

Trái lại Thạch Bản cảm thấy người trước mặt này khá là thẳng thắn.

Mà thân thể đối phương có một loại khí tức quen thuộc nào đó, khiến hắn cảm thấy hơi an lòng mà không thể giải thích được.

"Chỉ là cuộc sống của ta quá mệt mỏi, chỉ muốn thoát khỏi gánh nặng này. Cũng không phải là không muốn sống." Thạch Bản uyển chuyển từ chối hảo ý của Thánh Hoàng.

"Nếu như đạo hữu chỉ là bị tin tức của Sáng Thế Thạch Bản không ngừng hiện ra quấy nhiễu, vậy thì ngược lại mọi chuyện dễ giải quyết rồi." Lúc này Lý Bình mới tiết lộ kế hoạch.

"Ồ?" Ánh mắt của Thạch Bản rõ ràng mang theo nghi ngờ.

"Có thể đạo hữu biết vật này." Lý Bình đưa tay ra, một viên tinh thể màu xanh lam lặng lẽ trôi nổi trong bàn tay.

"Hoá Đạo Thạch, tất nhiên ta biết. Ngươi muốn..." Thạch Bản lắc đầu.

"Chẳng lừa gạt gì đạo hữu, để làm dịu đi sự đau đớn ta đã từng thử qua mọi cách. Bí thuật Hoá Đạo Thần của Thái Diễn tông cũng đã thử qua. Nhưng Sáng Thế Thạch Bản chính là hoá thân sức mạnh thiên đạo Huyền Hoàng. Thiên Đạo cao cao tại thượng, xem thường vạn vật. Sau khi dung hợp với ta, không thể chấp nhận những vật khác..."

"Đó là trước kia. Bây giờ không giống ngày xưa." Lý Bình trực tiếp ngắt lời Thạch Bản.

Thạch Bản hơi giật mình.

"Vả lại ta cũng có thể giúp ngươi."

Vừa nói xong câu này, khí tức trên người Thánh Hoàng vô diện thay đổi. Đạo quan trên không, phong vân hội tụ. Một luồng vận luật kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện, phối hợp từ xa với Thánh Hoàng.

Cảm giác quen thuộc thân cận trong lòng Thạch Bản càng lúc càng rõ ràng.

"Ngươi là!?"

Dù hắn đã sống mấy vạn năm, giờ phút này lại không kìm được mà hét lên.

"Huyền Hoàng đại thiên tôn?!"

Có điều hắn đã rất nhanh phủ định: "Không đúng, chuyện đó không có khả năng. Hơn nữa...

Thạch Bản ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời. Vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang nghiêm trọng.

Huyền Hoàng đại thiên tôn nắm quyên quản lý, độc lập với Sáng Thế Thạch Bản, lại là kẻ trên cơ Thạch Bản.

Tuy Thạch Bản vẫn có ghi chép về chuyện của hắn, những cùng lắm chỉ lác đác vài dòng. Chỉ là phần sơ lược mơ hồ nhất mà thôi.

Nhưng lúc này Thạch Bản cảm nhận được khí tức trên người Thánh Hoàng vô diện rõ ràng khác với Huyền Hoàng đại thiên tôn trong ghi chép.

"Huyền Hoàng đại thiên tôn, quản lý Quân Thiên Đạo. Tuy có mối quan hệ phức tạp với Thiên Đạo, nhưng càng giống một cá thể đơn độc hơn. Nhưng sau khi có được một loại tăng cường nào đó, thì có thể giống như giật dây điều khiển, thao túng pháp tắc Thiên Đạo. Mà vị trước mặt này...

Trong lòng Thạch Bản không hiểu tại sao lại chợt nảy ra một ý nghĩ.

"Hoá thân Thiên Đạo?”

Tuy có hơi khó tin, nhưng đây cũng là cách giải thích hợp lý nhất.

Lý Bình giống như cảm nhận được tất cả suy nghĩ tâm tư của Thạch Bản, không biểu lộ mối liên hệ giữa mình và Thiên Đạo nữa.

Mà hắn tiếp tục trở lại đề tài trước đó: "Có Hoá Đạo Thạch giúp ngươi gánh vác, hóa giải những việc đang xảy ra ở Huyền Hoàng giới, có lẽ sẽ giúp người nhẹ nhõm hơn."

"Nhưng chỉ dựa vào Hoá Đạo Thạch thì chưa đủ."

Thạch Bản khẽ nheo mắt, chờ đợi lời tiếp theo của đối phương.

"Độ Ách tông, chắc đạo hữu cũng không lạ gì." Lý Bình hỏi.

Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Thạch Bản không tốt lắm.

"Độ Ách tông Quan Thế Thần Nhãn, có hiệu quả tuyệt diệu y hệt Sáng Thế Thạch Bản. Phối hợp với người giấy vô tận, quyển sách Độ Ách kia, đồng thời có thể theo dõi mọi ghi chép.”

"Sách Độ Ách, thêm vào Hoá Đạo Thạch, hẳn có thể miễn cưỡng triệt tiêu tác dụng phụ của Sáng Thế Thạch Bản. Những thứ còn lại có lẽ phải dựa vào ý chí cứng cỏi mà đạo hữu đã bồi dưỡng hàng vạn năm, đối phó lại thì không phải chuyện gì to tát."

Thạch Bản im lặng, nội tâm suy nghĩ tính khả thi của ý kiến đối phương đưa ra.

"Thứ nhất, viên Hoá Đạo Thạch trên tay đạo hữu, chất lượng không cao lắm..." Một lát sau Thạch Bản lên tiếng.

"Chẳng sao, ta có thể tìm cái tốt hơn." Thánh Hoàng trực tiếp đáp lại.

Thạch Bản dừng một chút, lại nói tiếp: "Thứ hai, Độ Ách tông năm đó chọc giận Truyền Pháp, toàn tông bị phong ấn, ẩn thế không biết tung tích. Bọn hắn vì tu luyện công pháp 'Vĩnh Hằng Kiếp Thế thậm chí có thể cản trở nhận thức thiên địa. Hơn nữa Truyền Pháp ra tay, cho nên...'

"Ta biết bọn hắn trốn ở chỗ nào." Thánh Hoàng lạnh nhạt nói.

Thạch Bản ngạc nhiên.

"Xem ra vị này còn mạnh hơn ta tưởng tượng một chút."

Đối phương đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Thạch Bản sẽ không ưỡn eo gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment