Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1871 - Chương 1872: Thạch Bản Rơi Xuống Hồ (3)

Chương 1872: Thạch Bản rơi xuống hồ (3) Chương 1872: Thạch Bản rơi xuống hồ (3)Chương 1872: Thạch Bản rơi xuống hồ (3)

"Người bình thường..." Âu Thượng Thiên lúc này lại không nhịn được nhỏ giọng nói.

Lý Bình cười: "Thượng Thiên, không được vô lễ. Vì tiên bối này nói không sai, hắn thật sự chỉ là người bình thường thôi."

Âu Thượng Thiên không dám cãi lại Thánh Hoàng, vội vàng hành lễ tạ tội với Thạch Bản.

Thạch Bản căn bản chẳng để ý đến hắn, mà hắn lại nhìn thẳng vào Lý Bình: "Ngươi... hình như rất hiểu ta?"

Lý Bình không thừa nhận: “Chỉ là có chút đồng cảm mà thôi."

"Ta cũng chỉ là người bình thường, có điều đã chấp nhận khí vận đã định trước."

Âu Thượng Thiên nghe thấy lời này, càng cúi đầu xuống thấp hơn. Sợ mình lộ ra sự khác thường.

Thạch Bản giống như có điều còn suy tư, không ngừng đánh giá Lý Bình.

Thân hình cao lớn kia, không giống với một tu sĩ theo định nghĩa thông thường.

Mấy luồng khí tức quấn quanh bám trên thân cũng huyền bí vô cùng. Khiến Thạch Bản không dám khinh thường.

"Đạo hữu dẫn ta đến nơi này vì chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản muốn tán gẫu vài câu sao?" Cuối cùng toàn bộ đều do Thạch Bản hỏi, bỏ dở những lời nói sắc bén giữa hai người.

"Ta tới giúp đạo hữu giải thoát." Lý Bình trâm giọng đáp.

Câu nói thẳng thắn này không khỏi khiến Âu Thượng Thiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

Thạch Bản nheo mắt, không khỏi đề phòng.

"Xem ra đạo hữu đã hiểu lầm ta. Ta thật sự muốn giúp đạo hữu giải thoát." Trong giọng nói của Lý Bình lộ ra vẻ thất vọng.

Thánh Hoàng vô diện chỉ vê phía xung quanh.

"Chẳng lẽ đạo hữu không phát hiện ra nơi này có cái gì không đúng à?"

Nghe thấy lời ấy, sự chú ý của Thạch Bản từ Thánh Hoàng vô diện chuyển sang phía hai bên.

Nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên hồ nướng nhỏ yên tĩnh kia.

Tuy nhìn qua hồ nướng không có gì đáng nghi, nhưng bản năng nói cho Thạch Bản biết, nơi này chắc hẳn ẩn giấu bí mật gì đó.

Thạch Bản chậm rãi đi đến bên hồ nướng, hồ nướng trong suốt phản chiếu ra hình ảnh thư sinh, khiến hắn hơi sững sờ.

Sau đó lắc đầu, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi diện mạo.

"Trái lại ta có hơi tò mò, rốt cuộc ngươi vốn dĩ trông như thế nào." Thánh Hoàng vô diện Lý Bình đứng sau lưng hắn nói.

"Ha ha, đến cả ta cũng không nhớ rõ lắm." Thạch Bản tự giễu cười nói.

Sau đó nghiêm túc quan sát hồ nướng.

Hồ nướng không sâu, liếc nhìn một cái đã thấy toàn bộ không sót cái gì.

"Hửm?"

Thạch Bản quan sát rất lâu, cũng không tìm ra điểm huyền bí của hồ nướng, không khỏi bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

Hắn quay đầu nhìn về phía Lý Bình.

Lý Bình lại không giải thích cho hắn, mà đột nhiên có ý ám chỉ hỏi: "Đại kiếp trước đó của Huyền Hoàng giới có rất nhiều tiên bảo tồn tại. Bây giờ đã hơn vạn năm trôi qua, những bảo vật này đã sớm không còn tung tích. Tiên khí tôn tại cũng đã trở thành truyền thuyết, thậm chí trong những câu chuyện phiếm của tu sĩ cũng rất ít khi nhắc đến."

"Phải chăng đạo hữu biết được tung tích của những tiên bảo này?"

Thạch Bản mặt không đổi sắc: "Tiên khí? Từ trước đến nay ta không quan tâm..."

Nói được một nửa dường như hắn nhận thức được gì đó, bỗng nhiên lại nhìn về phía ao câu cá lần nữa.

Hắn do dự một hồi, dung mạo lại biến đổi.

Trên người khoác áo tơi, lão ngư dân mang theo sọt cá thoáng chốc xuất hiện trước mặt Lý Bình.

Lục quang trên tay loé lên, Thạch Bản trong bộ dạng ngư dân ném cần câu ra ngoài.

Sau một khắc, thân thể của hắn bỗng nhiên cứng đờ.

Không thu cọc lại, Thạch Bản tĩnh lặng bất động tại chỗ mãi, giống như bị đóng băng vậy.

Sau hồi lâu hắn mới lui lại một bước, đi ra từ trong huyễn cảnh trước mắt.

"Đó là cái gì?" Thạch Bản nhìn thẳng vào Lý Bình hỏi.

"Cái gì là sao?" Thánh Hoàng biết mà còn hỏi ngược lại. "Ao cá? Tinh không?" Thạch Bản tiếp tục ép hỏi.

Lý Bình khẽ lắc đầu: "Đó là mồi ”

"Mồi?" Thạch Bản khó hiểu sửng sốt.

'Câu người, mà còn câu thứ khác. Ngữ khí Lý Bình lạnh lẽo.

"Cho dù đạo hữu có nhìn thấy toàn bộ bảo vật của tinh không cũng không hề bị lay động, nhưng nếu liên quan đến giải thoát đạo của ngươi thì sao? Còn có thể bình tĩnh như vậy à?” Giọng Lý Bình khe khẽ.

Thạch Bản đã tồn tại quá lâu ở Huyền Hoàng giới, nhìn thấy quá nhiều chuyện.

Thế nên nghe thấy Lý Bình nói một lượt, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn đã rất nhanh hiểu được ý tứ trong đó.

"Tiên lộ đoạn tuyệt, biển sao ngoài Huyền Hoàng giới, lẽ ra từ sớm phải là một vùng phế tích. Trừ khi... Thạch Bản trong mắt loé lên vẻ tỏ tường.

"Thế nào, ngươi cũng muốn đi xem thử?" Lý Bình hỏi.

Thạch Bản phủ nhận: "Sự tình trong thiên hạ cơ bản đều giống nhau. Cho dù là một mặt khác của thế giới, thì có thể như thế nào nữa? Ta chỉ muốn gỡ bỏ phiến đá nặng nề sau lưng xuống, tối ngủ một giấc thật ngon."

Đề tài của hắn lại quay trở về ao câu cá: "Ta không rõ, thứ này đi vào Huyền Hoàng giới lúc nào. Có điều có thể khẳng định là sau trận đại kiếp kia."

"Chính xác hơn mà nói, là sau khi Truyền Pháp lại xuất hiện lần nữa, sáng tạo Vạn Tiên Minh."

Thánh Hoàng làm rõ thêm: "Nói cách khác ao câu cá này rất có thể là kèm theo những mảnh vỡ của Tu Tiên giới, bị cắm vào cùng một chỗ bên trong Huyền Hoàng giới."

"Lẽ ra là như vậy... Nhưng bảo vật tiên đạo vượt qua sự hiểu biết của chúng ta, cũng không thể bảo đảm." Thạch Bản ngập ngừng nói.
Bình Luận (0)
Comment