Chương 1871: Thạch Bản rơi xuống hồ (2)
Chương 1871: Thạch Bản rơi xuống hồ (2)Chương 1871: Thạch Bản rơi xuống hồ (2)
Trong lòng Âu Thượng Thiên chấn kinh.
Không biết bản thân ngoại trừ Khôn Càn Cát Thủ ra còn có một kỳ vật kèm theo: Vạn Tử Bộ tự báo động.
"Thứ quỷ gì vậy? Thạch Bản?”
Tất cả cảnh tượng dự báo trước làm cho Âu Thượng Thiên dựng tóc gáy, ngay lập tức hành động, chuẩn bị cho bản thân một khối trận miện dẫn đến phát nổ
Trong nháy mắt vô số trận pháp đã bố trí xong, bảo vệ cho Âu Thượng Thiên ở giữa.
Huyễn cảnh Vạn Tử Bộ lúc này mới dần dần biến mất.
Nhưng cảm giác nguy hiểm trong lòng Âu Thượng Thiên lại không vì vậy mà biến mất, bởi vì bản thân hắn là người bố trận, có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng, mấy chục vạn trận pháp xung quanh hắn tự tay bố trí đang biến mất bằng một tốc độ cực kỳ nhanh chóng không tưởng tượng nổi.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn thấy người phá trận. Giống như có cái gì đó lặng lẽ mà thôn phậệ.
Nỗi kinh hoàng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, nhân lúc trận pháp hộ thể còn trong thời gian hữu hiệu, Âu Thượng Thiên lại ném mấy khối trận miện ra xung quanh.
Tầng tâng lớp lớp trận pháp lần lượt trải rộng ra, một bóng người buộc phải từ từ hiện ra.
Nhưng Âu Thượng Thiên cũng không dám nhìn lâu.
"Địa mạchl"
Hắn thầm gọi một tiếng, Âu Thượng Thiên từ trên bầu trời thẳng một đường lao xuống dưới đất.
Trong chốc lát đã biến mất không còn dấu vất.
Mà ngàn vạn trận pháp hắn để đó lại bị một thực thể quỷ dị ép thành tranh sách, tất cả đều chậm rãi bay tới trước mặt bóng người bất ngờ xuất hiện nọ.
Bóng người dần dần lộ ra hình dáng, dáng vẻ thư sinh, phiến đá sau lưng cực kỳ bắt mắt.
Mỗi khi hắn đón lấy một trang sách, sau khi xem xong trang sách trên tay hắn tự biến mất, hùynh quang nhấp nháy, sau đó giống như bị đóng dấu vào trên phiến đá.
Thư sinh cũng không vội vàng đuổi theo kẻ đào tẩu Âu Thượng Thiên, mà hắn từ tốn xem hết tất cả trang sách trong tay Khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh, cũng dân dần nhăn mày lại.
"Từ lúc nào trận pháp Huyền Hoàng giới đã phát triển tới mức độ này?"
"Luồng ánh sáng của thế giới đó..."
"Chẳng lẽ lại là người bên ngoài?"
Trang sức trong tay hoàn toàn biến mất, thư sinh nhìn về vị trí cảm ứng bên trong Âu Thượng Thiên.
"Tốc độ nhanh thật. Vậy mà còn có cổ thụ Địa Mạch giúp một tay..."
Thư sinh gỡ một ghi chép gần nhất phía dưới phiến đá.
Không tìm được ghi chép có liên quan.
"Châu vực bên ngoài càng ngày càng nhiều, danh tiếng Thạch Bản không ai không biết, cuối cùng cũng dần dần danh không xứng với thực rồi."
"Vô Ưu, ngươi nói không sai. Chưa từng có cái gì là vĩnh viễn. Tiên cũng thế, mà Trường Sinh giả vẫn luôn kiêu ngạo về sức mạnh như chúng ta cũng như thế."
Tuy nhiên việc này có mùi âm mưu, bộ dạng muốn dụ hắn đi.
Nhưng trong lòng Thạch Bản lại không hề sợ hãi chút nào.
Ngược lại hắn càng hiếu kỳ hơn.
Tiến lên một bước, sau một khắc đã đến vị trí của Âu Thượng Thiên trước đó.
Thế mà Âu Thượng Thiên giống như đã sớm có chuẩn bị, sớm một bước chui vào trong địa mạch.
Địa mạch chảy xiết gào thét vang âm ầm, cho dù là Thạch Bản cũng khó mà tìm được bóng dáng một con giun dế.
Nhưng Thạch Bản cũng không nóng nảy, không biết đối phương tất nhiên sẽ xuất hiện lân nữa. Cho nên chỉ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
"Thú vị. Xem ra còn có người giật dây, hơn nữa cũng hiểu ta được mấy phần."
Hắn cũng không tức giận vì bị trêu đùa, ngược lại trên mặt Thạch Bản lại lộ ra nụ cười thản nhiên.
Cứ như vậy Thạch Bản từng chút một bị dẫn đến một con đường yên tĩnh trong núi.
Âu Thượng Thiên không chạy đi nữa, mà thay vào đó cung kính đứng sau một người dáng vẻ uy nghiêm.
Ánh mắt Thạch Bản cũng nhìn theo Âu Thượng Thiên, chuyển đến phía trên bóng người này. Quan sát một lát, nụ cười trên môi Thạch Bản rốt cục cũng biến mất.
Ngược lại hiện ra vẻ khó hiểu và nghiêm trọng.
Người trước mặt này mang đến cho hắn một cảm giác có mấy phần quen thuộc, lại có một chút cảnh báo nguy hiểm.
"Hình như không có khí tức thân đạo hợp nhất, không phải Trường Sinh kỳ? Hay là giống như ta, là cổ pháp trường sinh?" Thạch Bản âm thầm suy đoán.
"Đứng như vậy không mệt à? Lại đây ngồi chút đi." Sau một hồi hai bên giằng co với nhau, Lý Bình chủ động mở miệng.
Chỉ một câu đã xoá tan khiến bầu không khí căng thẳng Dương cung bạt kiếm.
Không giống như là kẻ thù gặp nhau, ngược lại giống như là bằng hữu tốt nhiều năm không thấy mặt, quen thuộc chào hỏi.
Trong lòng Thạch Bản nhất thời sinh ra vài phân kỳ dị.
Nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại: "Được."
Đi theo Lý Bình, tiến vào phía dưới đạo quan.
Đi vào đạo quan rồi, Lý Bình không hề dừng lại, mà tiếp tục đi tới bên một hồ nước phía sau đạo quan.
"Phiến đá này đã ở trên lưng đạo hữu bao lâu rồi?" Lý Bình hỏi.
Thạch Bản khẽ giật mình, sau đó cũng không giấu giếm đáp: "3 vạn 6942 năm”
"3 vạn 6942 năm." Lý Bình lặp lại con số kia lần nữa.
"Nghe có vẻ rất lâu. Nhưng cùng lắm mới hơn ba vạn năm thôi. So với thọ mệnh của Huyền Hoàng giới chẳng có ý nghĩa gì. Càng không nói đến tinh hải bên ngoài Huyền Hoàng giới." Lý Bình có chút cảm thán nói.
Thạch Bản cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, ba vạn năm, phút chốc đã trôi qua. Đối với bản thân thiên địa có lẽ không đáng nhắc tới. Nhưng đối với một người bình thường như †a mà nói, thật sự có hơi lâu.'