Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1869 - Chương 1870: Thạch Bản Rơi Xuống Hồ

Chương 1870: Thạch Bản rơi xuống hồ Chương 1870: Thạch Bản rơi xuống hồChương 1870: Thạch Bản rơi xuống hồ

Sau một hồi lâu, hắn lấy lại tinh thần, trả cành khô địa mạch vê, dặn dò: "Vừa hay lần này ta ra ngoài thực hiện nhiệm vụ mà sư tôn giao, có lẽ cần sự trợ giúp của ngươi."

Cổ thụ Địa Mạch đang chờ cái này, nghe thấy liền vui mừng: "Tiểu tôn người cứ việc phân phó, tất nhiên ta sẽ dốc sức tương trợ."

"Huyền Hoàng giới có một vị tiền bối thực lực khôn lường, trên người mang theo phiến đá... Ngươi biết chứ?" Âu Thượng Thiên nhìn Cổ thụ Địa Mạch hỏi.

Thần sắc Cổ thụ Địa Mạch chợt thay đổi, ân cần trước đó liền biến mất.

Hắn có phần khó tin mà nhìn Âu Thượng Thiên, cả một lúc lâu mới thăm dò nói: "Tiểu tôn, thánh triều muốn động thủ với Thạch Bản tiền bối?"

"Thứ cho ta nói thẳng, Thạch Bản chính xác là Trường Sinh kỳ, mà hơn nữa đã đắc đạo nhiều năm rồi..."

Âu Thượng Thiên có chút bực mình khoát tay áo: "Dĩ nhiên ta biết thực lực của Thạch Bản kia. Trường Sinh kỳ sao!"

"So với sư tôn thì là cái thá gì!

"Ngươi yên tâm, ta chỉ phụ trách dụ hắn đến địa điểm cụ thể mà thôi."

Nghe thấy Âu Thượng Thiên nói như vậy, cổ thụ Địa Mạch mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Thánh Hoàng vô diện thần bí khó dò kia đã có thể thu phục phụ thân, muốn đối phó với Thạch Bản này cũng chẳng phải vấn đề to tát.

Cổ thụ phấn chấn hỏi: "Tiểu tôn, xin hỏi ta cần phối hợp thế nào?"

Âu Thượng Thiên bàn giao kỹ kế hoạch, cổ thụ trầm ngâm gật đầu, ý chỉ không có vấn đề qì.

"Việc này không nên chậm trễ, đợi sau khi ta gặp sư tôn sẽ lập tức khởi hành."

Cổ thụ ngỏ lời nói: "Bản thể của ta còn ở tại Huyền Hoàng, chỉ cần tiểu tôn gọi, mọi lúc đều có thể hiển hiện."

Âu Thượng Thiên vội vàng tiến vào trong Thánh Hoàng toạ.

Đến lúc hắn đi ra vẻ nôn nóng trên khuôn mặt đã mất sạch.

"Ta có Khôn Càn Cát Thủ, còn có Thất Ngọc Hải Lưu Quang hộ thể, hơn nữa lần này còn được sư tôn ban thưởng bảo vật. Còn học trận pháp trong thời gian dài như vậy..."

"Chỉ cần dụ hắn đến ao câu cá thì nhiệm vụ coi như hoàn thành. Có lẽ chỉ là vấn đề nhỏ." "Nhưng ao câu cá không phải bảo địa của thánh triều chúng ta à, vì sao sư tôn lại bảo ta dẫn cường địch qua đó chứ? Không sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn?”

Âu Thượng Thiên suy nghĩ đủ kiểu cũng không hiểu được.

Nhưng cuối cùng hắn cũng lười quản nhiêu chuyện như thế, ra khỏi tiểu thế giới Đại Khải, thẳng một đường đi đến châu Cửu Sơn của Vạn Tiên Minh.

Nương nhờ địa mạch chảy xiết cuồn cuộn, chỉ mất khoảng thời gian một chén trà đã tới vùng đất châu Cửu Sơn.

Âu Thượng Thiên thử một phen, quả nhiên không gian pháp tắc nơi này có hơi yếu ớt và hỗn loạn.

Nếu hấp tấp thi triển thuật thuân di, rất có thể trực tiếp xé rách không gian, bị hút vào trong không gian hỗn loạn, chẳng còn dấu vết.

"Có điều phi hành lại không sao. Chín ngọn núi này có thể làm khó tu sĩ tâm thường, lại chẳng làm được gì Thần quang bảy màu của ta."

Âu Thượng Thiên vừa nghĩ thế, Ngọc Hư lưu quang bảy màu dưới sự tận lực điều khiển của hắn mà hình thành phòng ngự bên ngoài cơ thể. Như mặt trời trên trời cao, không ngừng toả ra bên ngoài nhịp điệu của riêng mình.

Tâm niệm vừa động, một bộ giáp áo giáp rực rỡ lộng lẫy như cầu vồng toả sắc đột nhiên xuất hiện trên cơ thể Âu Thượng Thiên.

Đồng thời giọng nói của sư tôn vang lên bên tai Âu Thượng Thiên: "Vật này tên là Lưu Quang Khải, dùng sấm sét cửu thiên và triều tức nghê hồng tạo thành. Sau khi mặc nó, tốc độ phi độn có thể sánh với sấm sét. Hơn nữa còn có thể bất chấp hầu hết thủ đoạn công kích...

Âu Thượng Thiên thử một lần.

Nhìn đỉnh của những rặng núi xa xa phía trước, hắn chỉ bần thần một thoáng, rồi ngay lập tức đã đến đỉnh núi.

"Nhanh vậy!" Kẻ đầu têu Âu Thượng Thiên cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Dưới sự song song tăng cường mạnh mẽ của Lưu Quang Khải và Ngọc Hư lưu quang bảy màu, tốc độ của hắn đã đạt đến mức nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Dù có phô trương đến thế, toàn thân mặc sức tỏa ra ánh sáng rực rỡ bảy màu khi phi độn trên trời, mà bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh nên toàn bộ tu sĩ của châu Cửu Sơn vậy mà chẳng có một ai phát hiện ra.

Đến cả Hợp Đạo trấn thủ Vạn Tiên Minh cũng vậy.

Lúc đầu Âu Thượng Thiên còn có chút cẩn thận, nhưng sau khi xác định không ai có thể cảm nhận ra mình, hắn dần dần thả lỏng. Thậm chí trong lòng sinh ra một loại khoái cảm muốn làm gì thì làm.

“Sướng, thật sự quá sướng!"

Châu Cửu Sơn lớn như vậy, trong nháy mắt hắn đã phi độn vừa đi vừa về mấy lần. Cảm giác nhanh như chớp khiến Âu Thượng Thiên có phần mê mẩn.

Trong lòng đồng thời không khỏi có phần khó hiểu: "Cứ không ngừng bay như vậy là đã có thể dụ tên Thạch Bản kia ra ngoài rồi?"

"Có ảo như vậy không? Ta nhanh thế này, đừng có bảo là hắn sẽ không tìm ra ta chứ?”

"Ta có cần thử giảm tốc độ lại một chút không?”

Ngay lúc đầu óc Âu Thượng Thiên đang hơi mất tập trung, một cảm giác nguy hiểm khó hiểu bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.

Đột nhiên một cảnh tượng hiện lên trong đầu.

Trời đất chợt tối sâm lại.

Giống như có cái gì đó vô hình trói buộc, cho dù hắn có phi độn thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của bóng tối.

Trong cơn tuyệt vọng, cơ thể của hắn chỉ có thể từ từ trượt về phía trung tâm của bóng tối ấy....

Bình Luận (0)
Comment