Chương 1869: Bạch tiên sinh đưa tặng (3)
Chương 1869: Bạch tiên sinh đưa tặng (3)Chương 1869: Bạch tiên sinh đưa tặng (3)
Nhược Mộc hiện ra nguyên hình, không còn là đạo sĩ nhân loại xấu xí mà là một gốc cây khô vàng, nhìn qua cây non bị suy dinh dưỡng.
Trước mặt ngân hà, xoáy nước màu vàng kim cuồn cuộn giống như loài giun dế.
Cành lá nhẹ nhàng lay động, đó là ý muốn thuần phục của Nhược Mộc.
Bóng dáng của Thánh Hoàng vô diện nhanh chóng mở rộng, trong phút chốc tràn ngập toàn bộ tâm nhìn của Nhược Mộc.
Ngân hà màu vàng cũng nổ tung.
Ánh sao vô tận bao phủ Nhược Mộc.
Đợi đến khi Nhược Mộc tỉnh lại từ trong ảo giác thì bóng dáng của Lý Bình đã biến mất.
"Tạm thời kiên nhẫn chờ."
"Lúc cần ngươi sẽ tuyên triệu."
Chỉ để lại giọng nói của Lý Bình không ngừng nhớ lại trong đầu.
Mà lời hứa lúc trước của Lý Bình, cũng không thất hứa.
Nhược Mộc cảm nhận được rõ ràng loại ràng buộc của mình với Huyền Hoàng giới đang từ từ phục hồi.
Tuy việc trở lại thời kỳ đỉnh phong năm đó đã là điêu không thể.
Nhưng tóm lại có một tia hy vọng.
Hơn nữa...
Nhược Mộc nhìn về phía lòng bàn tay của mình.
Ngoại trừ lá xanh nguyên bản ra, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một cái bình màu xanh nhỏ.
Rõ ràng là Thánh Hoàng vô diện để lại trước khi đi.
Một đoạn thủ pháp điều khiển cấm chế tự nhiên hiện lên trong đầu, Nhược Mộc bắt chước theo mở bình màu xanh nhỏ ra.
Một luồng sinh cơ tinh khiết từ trong bình màu xanh thoát ra.
Dù cho thua kém thiên đạo Huyền Hoàng tự mình bổ dưỡng cũng là vật đại bổ cực kỳ cho Nhược Mộc trong tình trạng hiện tại.
Nhược Mộc một ngụm tham lam thôn tính hết tất cả sinh cơ trong bình màu xanh.
Đấn lúc rót không ra một giọt nào nữa thì lúc này mới ngừng một cách miễn cưỡng. Chẳng qua Nhược Mộc cảm nhận được sinh cơ trong bình màu xanh nhỏ này chưa hề mất đi hoàn toàn.
Mà được tạo ra một cách chậm chạp tự.
Càng khiến cho Nhược Mộc cảm thấy kinh ngạc chính là bình màu xanh nhỏ tạo ra sinh cơ này không hề hấp thu bất kỳ năng lượng nào từ ngoại giới.
Giống như sinh cơ hoàn toàn là từ chính bình màu xanh diễn hóa.
"Quả nhiên là bảo bối tốt."
Nhược Mộc chặc lưỡi vô cùng bất nhã.
"Hình như không phải là vật của Huyền Hoàng giới..."
Nhược Mộc do dự chốc lát, ngay sau đó lại thản nhiên cười.
"Quản nhiều như vậy làm gì, có ăn, có uống là được."
"Chung quy không thể càng tệ hơn trước kia."
Sau khi mất đi mới biết được nó từng trân quý như nào.
Nếu có ai muốn cướp đi những đồ này lần nữa...
Vậy cho dù đối phương là Truyên Pháp, Nhược Mộc hắn cũng dám cắn hai cái.
Cổ thụ Địa Mạch cũng ở trong mạng lưới nguyên lực tinh tuý của Thánh Hoàng vô diện.
Nhân lúc sau khi Nhược Mộc quy phục, trong lòng cổ thụ Địa Mạch cũng lâm râm cảm nhận được. Có điều lại không thể xác định, chỉ là sự thấp thỏm lo âu trong lòng ngày càng tăng.
"Bây giờ đều là cấp dưới của Thánh Hoàng, có Thánh Hoàng phù hộ, chẳng lẽ hắn lại dám làm gì ta?" Cổ thụ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Cổ thụ Địa Mạch rõ ràng biết trên đời này e rằng chỉ có Thánh Hoàng mới bảo vệ được cho tính mạng của mình.
Mà ở thánh triều mình càng hữu dụng thì cũng càng an toàn.
Thế nên cổ thụ Địa Mạch không chờ nổi muốn chứng minh giá trị của mình với Thánh Hoàng.
Chỉ tiếc từ sau khi tiến vào Thánh triều Đại Khải, dường như nó bị lãng quên. Chẳng có ai chủ động đến tìm nó.
Thậm chí nhiệm vụ hoá giải khúc mắc địa mạch tiểu thế giới Đại Triêu cũng được giao trước đó, cũng không có ai đến kiểm tra.
Điều này khiến cổ thụ Địa Mạch có hơi phiền muộn. Nhưng ngày hôm nay, cơ hội để biểu hiện mà cổ thụ luôn mong đợi rốt cuộc cũng tới.
Người đến chính là đệ tử thứ năm của Thánh Hoàng, Âu Thượng Thiên.
"Đây chính là sơ đồ địa mạch chảy xiết của Huyền Hoàng giới sao?"
Âu Thượng Thiên chỉ vào hình ảnh đằng trước hỏi.
Chi chít hết sức, giống như một mạng lưới ngâm lớn, kéo dài đến khắp nơi Huyền Hoàng giới.
Giống như mạch máu trong cơ thể vậy, không ngừng co rút và đập. Nhìn qua có chút dị quỷ.
Cổ thụ Địa Mạch gật đầu nói: "Tiểu tôn minh xét."
Đối với sự tâng bốc của cổ thụ, Âu Thượng Thiên trông cũng khá hưởng thụ, rất thẳng thắn nhận cách gọi "tiểu tôn" này.
"Ta nghe Lâm Linh sư tỷ nói bên trong dòng chảy địa mạch chảy xiết ẩn giấu lực lượng thiên đạo, người thường khó mà nhận ra, phải thế không?" Âu Thượng Thiên lại hỏi.
"Không tệ." Cổ thụ Địa Mạch đưa một cành khô qua."Tiểu tôn, nhìn thử đi."
Âu Thượng Thiên cảm nhận được lực lượng địa mạch chảy xiết phun trào bên trong cành khô kia, hắn khẽ nhíu mày: "Ta thấy cái này hình như không lớn lắm. Làm sao có thể ngăn chặn được nhận thức của kẻ khác?”
Cổ thụ Địa Mạch mỉm cười: "Tiểu tôn người cần phải biết, hạt cát tạo thành tháp, nước nhỏ giọt thành sông. Tuy một ít lực lượng địa mạch nhìn qua không có gì đáng để chú ý, nhưng khi toàn bộ địa mạch chảy xiết của Huyền Hoàng giới tụ lại thì quả thật rất hùng vĩ, giống như sấm chớp vậy."
"Suy cho cùng, địa mạch lưu thông cũng là một phần quan trọng trong hoạt động bình thường của Huyền Hoàng giới, lão già chỉ là thay nó nắm quyền mà thôi. Tu sĩ tâm thường so với chí lý cuồn cuộn của toàn bộ Huyền Hoàng giới giống như giun dế, bị khinh thường ắt cũng là chuyện thường tình."
Âu Thượng Thiên ngơ ngẩn nhìn sơ đồ địa mạch chảy xiết, rơi vào trầm tư.