Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1867 - Chương 1868: Bạch Tiên Sinh Đưa Tặng (2)

Chương 1868: Bạch tiên sinh đưa tặng (2) Chương 1868: Bạch tiên sinh đưa tặng (2)Chương 1868: Bạch tiên sinh đưa tặng (2)

"Mỗi lần giống như trải nghiệm mô phỏng của tái nghịch thiên địa chỉ lý, nếu có thể hấp thụ nó..."

Lý Phàm khoe khoang bây giờ đã có thể nhắm mắt làm ngơ với tuyệt đại đa số bảo vật trong Huyền Hoàng giới, cho dù là Miêu Bảo đến từ bên ngoài tường thành cũng như thế.

Nhưng phải thừa nhận rằng bây giờ sau khi nhận được vô số kinh nghiệm nghịch lý này, hắn động tâm rồi.

Không giống như với pháp bảo, gói quà kinh nghiệm lớn này có thể trực tiếp tăng cường sự tồn tại của bản chất thân hồn của Lý Phàm.

Đủ để mạnh mẽ kéo ngắn khoảng cách giữa hắn với Truyền Pháp và Thiên Y.

Tuy chỉ một lần duy nhất, nhưng đối với Lý Phàm cũng có ý nghĩa to lớn, phát hiện càng sớm càng tốt.

"Ít nhất có thể tiết kiệm được thời gian luân hồi ba kiếp của ta."

Lý Phàm tính toán trong lòng.

"Gói quà lớn như vậy rốt cuộc bị Bạch tiên sinh giấu ở đâu nhỉ?"

"Trong Vẫn Tiên Kính hay là ở lực Tiên Phàm Chướng nhỉ? Phải chăng cần điều kiện đặc biệt gì mới có thể khởi động?"

Nếu như không phải đời này đã xác định quan điểm chủ yếu ngư ông đắc lợi, bây giờ Lý Phàm hận không thể bản tôn tự mình ra trận để điều tra.

Chẳng qua, kinh nghiệm nhiều năm giúp hắn ép phần kích động này xuống.

"Có Ân thượng nhân cộng với Hứa Khắc đang cố gắng nghiên cứu, chắc chắn càng có hiệu suất hơn tự mình đoán mò."

"Bọn họ biết thì cũng tương đương ta biết. Dù sao cuối cùng đều là của ta, tạm thời không cần nóng lòng."

"Còn có thể nhìn xem phân lượng của gói quà lớn này cuối cùng như thế nào. Sau khi hấp thu Thánh Hoàng phân thân có thể thật sự rung chuyển Truyền Pháp không?"

"Hừ hừ hừ, thật là không nhịn được khiến ta có chút mong đợi."

Lý Phàm bế quan thời gian dài trong không gian Diễn Pháp Giác không khỏi sẽ cảm thấy buồn chán, giờ phút này cơn sóng trong lòng cũng nhấp nhô.....

Thị giác lại trở vê bên phía Thánh Hoàng phân thân.

Nhìn thấu bí ẩn di sản của Bạch tiên sinh không thể hoàn thành trong một giờ một ngày được. Trước đó, thời gian ước định giữa Lý Bình với Nhược Mộc đã đến.

Thánh Hoàng lại đến bên ngoài Bạch Hoa Hắc Uyên.

Không vì có ưu thế tuyệt đối liền qua loa, đề phòng Nhược Mộc chó cùng rứt giậu nên tỉnh túy nguyên lực trong người lặng lẽ bày ra một tầng phòng hộ.

Rồi sau đó Lý Bình mới trở vê trong không gian Tiên Nhân Thọ.

Có lẽ bởi vì lần trước bổ dưỡng Lý Bình, cũng có thể là bản thân Nhược Mộc thấy được hy vọng.

Trong không gian vốn khô vàng tràn đầy sự yên tĩnh và tuyệt vọng, vậy mà lần này Lý Bình lại cảm nhận được sức sống nhè nhẹ.

Tuy cực kỳ yếu ớt, nhưng sự xuất hiện của sức sống vốn không nên tồn tại này đã chứng minh một số vấn đề.

Lý Bình còn phát hiện vấn đê không giống trước đó.

Những tu sĩ Nhược Mộc treo trên đầu cành...

Tất cả đều biến mất không thấy.

"Bái kiến Thánh Hoàng."

Lúc này lão đạo sĩ cười híp mắt xuất hiện trước mặt Lý Bình.

Nhược Mộc chú ý tới phương hướng của tâm mắt đối phương, không đợi Lý Bình lên tiếng hỏi đã chủ động giải thích: "Nếu ta đã quyết định đầu nhập vào ngài thì hiển nhiên phải làm chút thay đổi. Bỏ đi những hành động bất lực phẫn nộ điên cuồng như trong quá khứ cũng tốt."

"Ngài đừng nói, nhìn nhiêu cây thịt người kia đúng là có chút ngấy thật."

Lý Bình thản nhiên nói: "Bây giờ bọn họ ở đâu?”

Nhược Mộc cười hà hà: "Đương nhiên là để bọn họ trả đạo với trời rồi."

Nói xong, Nhược Mộc đưa tới một chiếc lá.

Lá cây xanh vàng đan xen, nhìn cẩn thận thấy bên trong có càn khôn.

Kim Đan đủ loại xếp chồng như ngọn núi nhỏ.

Những Kim Đan này hình như đang hòa tan và chưa hoàn chỉnh.

Lý Bình lờ mờ có thể thấy dáng vẻ của kỳ vật thiên địa giữa trung tâm trong Kim Đan.

"Ta là linh vật thiên địa, nắm quyên quản lý sống chết ở Huyền Hoàng. Tuy quyền hạn dần dần bị thu hồi nhưng mối liên hệ với thiên địa thật ra chưa từng bị cắt đứt."

Nhược Mộc quan sát Lý Bình một cái rồi nói tiếp: "Thông qua sự hấp thu và chuyển hóa ta, những lực thiên địa bị tu sĩ biển thủ này có thể trả về thiên địa nhanh hơn."

"Ngài minh giám, ta không có nuốt riêng."

Lý Bình thu hồi ánh mắt ở trên lá cây: "Tin tưởng ngươi cũng không ngu ngốc như vậy. So với phần thưởng ta ban cho thì những thứ này căn bản là tôn tại bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

Nhược Mộc gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.

"Tới đây." Lý Bình chợt lên tiếng.

Lão đạo sĩ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới bên cạnh Thánh Hoàng vô diện.

So với thân hình to lớn ba thước ba của Lý Bình, đạo sĩ khom lưng trông giống như trẻ sơ sinh.

Lý Bình đưa tay nhẹ nhàng ấn ở trên đầu của Nhược Mộc.

Đoàng!

Cảnh tượng trước mắt Nhược Mộc bỗng chốc vỡ tan.

Trong nháy mắt, dường như hắn đã rời khỏi không gian Tiên Nhân Thọ này.

Đến giữa tinh không đen tối vô tận.

Xoáy nước màu vàng giống như ngân hà, cuồn cuộn lượn vòng.

Mà ở trung tâm ngân hà, mơ hồ có thể thấy tư thế khổng lồ của Thánh Hoàng vô diện.

Hơi thở mạnh mẽ mà lại thân thánh hình như thiên đạo Huyên Hoàng quen thuộc hơn Nhược Mộc, còn muốn tăng thêm một bậc.

Là một tồn tại cổ xưa nhất của Huyền Hoàng giới, đương nhiên Nhược Mộc biết ý nghĩa của loại lực lượng này đại diện điều gì.

Chút bất mãn cuối cùng trong lòng cũng từ từ biến mất.
Bình Luận (0)
Comment