“Tiên quân Hóa Thần sao còn chưa một phát đập chết tiểu tử này! Gấp chết ta!”
“Nhìn hắn khoe khoang quả thực còn khó chịu hơn ta mất một môn công pháp!”
“Chỉ là tu vi Kim Đan liền có khí độ như vậy. Người này, tương lai tất thành châu báu.”
“Tu đạo không đến mười năm đã lấy tu vi Kim Đan cưỡi gió Lăng Vạn TIên. Hành động vĩ đại này ngược lại làm ta nhớ tới Kinh Luân công tử trong lời đồn.”
...
Làm lơ tiếng xôn xao truyền đến trên đảo Vạn Tiên phía xa, Trương Hạo Ba sắc mặt thản nhiên, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, một bóng dáng chợt xuất hiện phía trước.
Một thân áo trắng, tay cầm quạt lông, phong độ nhẹ nhàng.
Hắn híp mắt, đánh giá Trương Hạo Ba: “Kim Đan? Chuyện quan trọng?”
“Đã lâu chưa gặp người trẻ tuổi thú vị như vậy!”
Trương Hạo Ba nhìn thẳng đối phương, mặt không đổi sắc, hờ hững nói: “Kim Đan, Hóa Thần, đều là sâu kiến.”
Tay phẩy quạt của Hóa Thần áo trắng chợt dừng lại, hắn lại lần nữa xem xét tỉ mỉ Trương Hạo Ba.
Chỉ là lần này, trong ánh mắt nhiều nghiêm túc hơn.
Phút chốc, hắn dùng quạt lông phẩy phẩy chỉ: “Nếu đã như vậy, ngươi đi theo ta!”
Tiếp đó, Hóa Thần áo trắng và Trương Hạo Ba bèn biến mất trong tầm mắt mọi người đảo Vạn Tiên.
Chỉ còn lại vòi rồng màu xanh to lớn vẫn không ngừng xoay tròn.
Trên bầu trời, tầng mây chợt xuất hiện một chỗ trống.
Tinh quang lộng lẫy chiếu rọi xuống, vòi rồng thanh phong dần biến mất vô hình.
Chỉ để lại tiếng nghị luận của chúng tu sĩ đảo Vạn Tiên rất lâu không tiêu tan.
Trước mắt Trương Hạo Ba hoa lên, cảm thấy chính mình bất thình lình xuất hiện trên một đỉnh núi.
Mây mù lượn lờ, dãy núi nơi xa chỉ lộ một góc nhọn.
Hóa Thần áo trắng đứng ở chỗ huyền nhai đỉnh núi, đưa lưng về phía hắn.
“Nơi này tự thành một vực, có thể ngăn cách Thiên Đạo phát hiện. Ngươi có lời nào, cứ nói không sao.”
Đầu tiên Trương Hạo Ba lại lần nữa đánh giá bốn phía, quan sát một lát.
Lấy tu vi của hắn hiện tại, không thể nhìn ra nơi này có gì đặc biệt.
Vì vậy hắn nói: “Tiền bối có biết, trong biển Tùng Vân này ẩn giấu một thiên địa chi phách không?”
Hóa Thần áo trắng xoay người lại, rất có hứng thú nhìn Trương Hạo Ba, hỏi: “Ngươi đang nói đến Thanh Phong bất phân thắng bại với chuôi kiếm kia?”
“Tuy là không biết ngươi biết được việc này từ đâu, nhưng nếu ngươi cho rằng việc này là cơ duyên gì thì nghĩ sai rồi.”
“Tu sĩ Hóa Thần của biển Tùng Vân thậm chí mấy châu xung quanh đều biết sự tồn tại của Thanh Phong.”
“Nhưng lại không ai dám tế luyện, ngươi có biết vì sao không?”
Trương Hạo Ba mặt không đổi sắc, trả lời: “Là bởi vì chuôi kiếm kia?”
Hoá Thần áo trắng gật đầu: “Thiên địa chi phách, mỗi lần xuất hiện tất có thiên chức trong người. Theo bọn ta quan sát, chức trách của Thanh Phong chính là phá chuôi kiếm.”
“Trăm năm trước, có một Hóa Thần nơi khác đi ngang qua, phát hiện sự tồn tại của Thanh Phong, muốn tế luyện.”
“Kết quả Thanh Phong dùng nhà giam, giam cầm hắn và chuôi kiếm chung với nhau.”
“Sát khí của chuôi kiếm lập tức bùng nổ, mục tiêu không phải nhà giam của Thanh Phong, mà là vị Hóa Thần này.”
“Thanh Phong cũng đúng lúc phát động tập kích.”
“Tương đương với hai tiên tôn Hợp Đạo đồng thời xuất thủ, vị Hóa Thần này bỏ mình tại chỗ.”
Trương Hạo Ba nghe vậy, như suy tư gì đó.
“Hai vị Hợp Đạo tương tranh, hai bên giằng co không xong. Nhưng nếu bị người khác can thiệp, đặc biệt còn là kẻ yếu, thì sẽ coi như là khiêu khích.”
“Sẽ tập thể công kích, đúng không?”
Hoá Thần áo trắng phẩy quạt lông: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Trương Hạo Ba lại chuyển chủ đề, đột ngột nói: “Nhưng thiên địa chi phách ta nói không phải là Thanh Phong.”
“Chuôi kiếm thoát vây mà ra, không biết bay đi nơi nào. Mà Thanh Phong cũng đuổi theo nó.”
Động tác của Hoá Thần áo trắng bỗng cứng đờ.
“Thiên địa chi phách ta nói chưa xuất hiện, lại sắp xuất hiện ở biển Tùng Vân.”
Ánh mắt Trương Hạo Ba có phần phát tán, giống như đang hồi ức điều gì.
Hoá Thần áo trắng bỏ quạt lông xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Hạo Ba.
Vẻ mặt nghiêm túc.
Phía trên dãy núi, mây đen thành mảng hội tụ mà đến, che khuất bầu trời.
...
Trước mắt Lý Phàm còn hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy bên ngoài.
Vẫn luôn chìm đắm trong nghiên cứu đạo trận pháp.
Người cùng học tập với hắn, vào ba tháng sau, cuối cùng không chịu nổi loại khổ tu cực kỳ biến thái này, chủ động từ bỏ.
Lựa chọn rời đi.
Trương Chí Lương không nói gì cả, chỉ là sau đó không lâu lại lần nữa mang về một người, giảng dạy trận pháp.
Lý Phàm căn bản không chú ý tới những chuyện xảy ra bên cạnh.
Vô cùng chuyên chú, nghiên cứu pháp trận.
Cảm thấy mệt mỏi, tự có hương liệu màu bạc đốt lên.
Vậy mà một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Ánh mắt Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm càng ngày càng vừa lòng.
Thời gian như vậy liên tục kéo dài đến hai năm sau.
Thời gian nhắc nhở thiết định trước đó đã đến, Lý Phàm lúc này mới tỉnh lại từ trong nghiên tập.
Có chút lưu luyến không rời nhìn tường đồ trận pháp phân thành vô số hình ảnh rất nhỏ trước mặt, Lý Phàm chuyển ánh mắt, nhìn về phía Trương Chí Lương.
“Trương đại sư, ta có việc cần ra ngoài một chuyến.” Lý Phàm giải thích.
Trương Chí Lương gật đầu: “Ngươi cũng đã liên tục nghiên tập lâu như vậy, là lúc nên ra ngoài thả lỏng.”
Suy tư một lát, hắn đưa cho Lý Phàm một khối vuông phát sáng màu trắng.
“Cái này cho ngươi mượn tạm phòng thân, để tránh có tình huống bất trắc xảy ra.”
Lý Phàm quan sát khối vuông trong tay, từ giữa nhìn ra dấu vết mấy chục trận pháp chồng lên.
Trương Chí Lương còn nói thêm: “Đây là trận miện, là từ hơn trăm trận pháp khác nhau chồng lên nhau mà thành.”
“Trận pháp trân quý nhất trong đó là một pháp trận dịch chuyển.”
“Lúc gặp phải đối thủ không thể địch lại thì có thể mượn pháp trận dịch chuyển này, truyền tống đến vị trí tùy cơ ngoài mười vạn dặm.”
“Ngươi học với ta lâu như vậy, hẳn cũng biết vật này sử dụng thế nào, ta cũng không lắm lời nữa.”
Lý Phàm biết độ trân quý của vật này, bởi vì trận pháp trong trận miện đều không phải dùng một lần.