Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 190 - Chương 190. Hóa Thần Cũng Là Sâu Kiến (2)

Chương 190. Hóa Thần cũng là sâu kiến (2) Chương 190. Hóa Thần cũng là sâu kiến (2)

Sau mỗi lần kích phát, có thể chờ thứ này tự động hấp thu linh khí xung quanh, tiến hành bổ sung năng lượng.

Bổ sung năng lượng xong là có thể sử dụng tiếp.

So với những trận đồ không dùng được mấy lần, thường thường sẽ hư hao thì mạnh hơn rất nhiều.

Trương Chí Lương có thể giao vật này cho Lý Phàm, cũng nói rõ thái độ đối với Lý Phàm từ trên một mức độ nhất định.

Lý Phàm lập tức cảm tạ Trương Chí Lương, sau đó rời đi Sách Trận đường.

Lần này ra ngoài hiển nhiên là vì thời gian cách Thương Hải châu xuất thế đã rất gần.

Thương Hải châu là kỳ vật Trúc Cơ hắn xác định đời này, không thể có sơ suất.

Cho nên hắn xuất quan sớm, đi đảo Lưu Vân ngồi canh.

Không sốt ruột xuất phát, Lý Phàm theo thường lệ hỏi thăm những sự kiện trọng đại xảy ra trong mấy năm nay.

Lúc này mới biết sóng gió Trương Hạo Ba gây ra.

“Quả nhiên là động tác lớn. Khí độ bất phàm, khí độ bất phàm!” Lý Phàm tán thưởng nói.

“Như vậy, hiện tại nói, Vạn Tiên Minh hẳn đã biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện Xích Viêm đốt biển.”

“Không biết rằng, bọn họ lại sẽ ứng đối thế nào đây.”

Trong hai năm, ngoại trừ chuyện Trương Hạo Ba cưỡi gió Lăng Vạn TIên còn đã xảy ra vài chuyện lớn.

Năm định neo thứ hai mươi mốt, bên cạnh biển Tùng Vân, nơi gần kề đại dương vô tận.

Hai vị tiên quân Hóa Thần không biết vì sao đại chiến tại đây, chiến đấu giằng co chừng hơn một tháng vẫn không phân thắng bại.

Cuối cùng vẫn là màn trời xé rách, tinh quang rực rỡ bao phủ bọn họ mới kết thúc trận ác chiến hấp dẫn vô số tu sĩ đứng xem này.

Cùng vào neo định năm thứ hai mươi mốt, sau khi hai Hóa Thần đại chiến không lâu, tại châu Nguyên Đạo gần biển Tùng Vân.

Dị tượng thiên địa bao phủ toàn châu, Lam Vũ tiên tôn Hợp Đạo kỳ vẫn lạc.

Lam Vũ tiên tôn nghe nói là đại tu sĩ tồn tại từ khi đại kiếp, nắm giữ châu Nguyên Đạo đã gần hơn ba ngàn năm.

Lại chung quy vẫn không thể đạt tới cảnh giới Trường Sinh, đại nạn đã đến, thân tử đạo tiêu.

Mà sau khi Lam Vũ tiên tôn chết, châu Nguyên Đạo cũng rơi vào phân tranh không nhỏ.

Neo định năm thứ hai mươi hai, vùng biển tây bắc biển Tùng Vân, một động phủ từ dưới đáy biển nhô lên, sau đó trực tiếp bay về phía châu Cửu Sơn.

Dẫn tới rất nhiều tu sĩ tò mò cùng đi tìm kiếm kết quả.

Lại đều là một đi không về, không biết tung tích.

...

Lý Phàm ghi nhớ từng chuyện một.

Sau đó Lý Phàm lại kiểm tra ghi chép của linh phù truyền tin.

Công tác thu thập cổ vật đạo vận tiến hành dường như tương đối thuận lợi, có một đám thiên kiêu tương trợ, tiến độ nhanh hơn dự đoán không ít.

Chỉ là thời gian Triệu Nhị Bảo báo cáo cách nhau ngày càng dài, tin tức gửi tới gần đây đã là nửa năm trước.

Xem ra vẫn phải cho hắn thêm giáo huấn khắc sâu mới được.

Tiêu Hằng cơ bản không tới quấy rầy Lý Phàm.

Chỉ là Tô tiểu muội dăm ba bữa lại gửi tin hỏi thăm cho Lý Phàm.

Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là thỉnh an sư phụ dài, sư phụ ngắn.

Mỗi lần đột phá cảnh giới cũng tới báo tin vui.

Tiên thể trời sinh quả nhiên tu hành cực nhanh, hơn hai năm, hiện tại đã là tu vi Luyện Khí hậu kỳ.

Tốc độ của Tiêu Hằng hơi chậm hơn, vẫn là Luyện Khí trung kỳ. Song nghe nói cách đột phá cũng sắp rồi.

...

Còn lại đều là lời hỏi han của một số tu sĩ kết bạn lúc nhàn du trên đảo gửi tới, không có chuyện gì quan trọng.

Nhưng lúc vào Thiên Huyền Kính, Lý Phàm phát hiện, vào neo định năm thứ hai mươi mốt, một tu sĩ Trúc Cơ tên là Hà Hân Hân từng gửi tới lời xin viếng thăm mấy lần.

Lục tục, liên tục đến nửa năm trước mới kết thúc.

Nhưng khi đó Lý Phàm vẫn chỗ Trương Chí Lương khổ tu trận pháp, tự nhiên cũng không nhận được tin tức.

“Hà Hân Hân...” Lý Phàm nghĩ, vẻ mặt chợt trở nên cổ quái.

Người này, sẽ không phải là có quan hệ gì với Hà Chính Hạo chứ?

Hắn bỗng nhiên nhớ lại, đời trước lúc hắn ở đảo Lưu Ly, lần đầu gặp phải nạn bão.

Người mở đại trận hộ đảo là một nữ tu sĩ.

Chỉ có điều sau đó hắn vẫn chưa gặp lại nàng lần nào, bèn dần đã quên đi.

“Hà Hân Hân này hẳn chỉ là ở biển Tùng Vân một hồi rồi rời đi?” Lý Phàm chỉ có thể suy đoán như vậy.

Suy nghĩ, vẫn là không chủ động đi tìm nàng.

Ngày sau nếu có duyên, hẳn còn có ngày gặp lại nhau.

Chuyện vụn vặt đã xong, Lý Phàm không trì hoãn nữa.

Thông qua Truyền Tống trận, đi tới đảo Lưu Vân.

Theo lời của Ngô Hành Tẩu thương hội Vạn Hoa trước đây, Thương Hải châu là hắn thu được trong tay một ngư phu trên đảo Lưu Vân.

Như vậy, Thương Hải châu này hẳn là sinh ra trong biển, sau đó bị cá nuốt vào bụng.

Lúc này mới rơi vào tay ngư phu.

Chỉ là không biết, Thương Hải châu lúc này là đang ở trong biển, hay là đã được vớt lên.

Lý Phàm theo thường lệ kích hoạt Tàng Hình phù, bay đến trên không đảo Lưu Vân, dốc lòng cảm ứng.

Đời trước, hắn đã từng thân hóa biển cả, vô cùng quen thuộc khí tức của Thương Hải châu.

Nếu là ở trên đảo, ắt hẳn sẽ có phát hiện.

Đáng tiếc là, sau khi bay một vòng đều không tìm được tung tích Thương Hải châu.

Vì vậy Lý Phàm chỉ có thể lấy đảo Lưu Vân làm trung tâm, tiến hành lùng tìm hướng ra vùng biển bên ngoài.

Biển cả rộng lớn, Thương Hải châu lại dựng dục bên trong, khí tức cực kỳ yếu ớt.

Hành động này thật sự không khác gì mò kim đáy biển.

May mà cũng chỉ phí chút thời gian thôi.

Ba tháng sau, Lý Phàm vẫn là hữu kinh vô hiểm thu Thương Hải châu vào trong túi.

“Có Thương Hải thệ, tự nhiên có Thương Hải sinh.”

Lý Phàm quan sát tỉ mỉ kỳ vật vô cùng quen thuộc đời trước này.

Nhạy bén nhận ra được, Thương Hải châu hình như mỏng yếu hơn lúc nhìn thấy nó đời trước mấy phần.

Màu lam ẩn chứa bên trong dường như đã từng bị pha loãng một phen.

Không thâm thuý như biển cả, chỉ là một màu lam nhạt như bầu trời.

“Còn tưởng rằng đời này sẽ không gặp được ngươi chứ, lại không nghĩ rằng, ngươi cũng biết đạo lý chia ra đặt cược.”

Bình Luận (0)
Comment