Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 191 - Chương 191. May Lại Được Thương Hải

Chương 191. May lại được Thương Hải Chương 191. May lại được Thương Hải

Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia dị sắc, sau đó phát động ‘Phệ Vật Pháp’, nuốt Thương Hải châu vào đan điền.

Trúc cơ chân chính vẫn phải đợi nó hoàn toàn thành hình mới bắt đầu.

Nhưng cũng không ảnh hưởng Lý Phàm nuốt nó vào trong bụng trước cảm ngộ.

Thương Hải châu tới tay, chuyện của Lý Phàm trong biển Tùng Vân đã kết thúc hơn nửa.

Sau đó, hắn lại đi đảo Dạ Lan nằm, kiểm tra hiện trạng của chúng thiên kiêu, nhân tiện tiếp tục đe dọa Triệu Nhị Bảo.

Để gia tăng ấn tượng, lần này Lý Phàm chọn dùng ảo mộng nhiều tầng.

Trong ảo mộng, Triệu Nhị Bảo bất thình lình lại rơi vào ác mộng cổ vật đều bị đập nát.

Nhưng đây đã là lần thứ ba hắn trải qua, tất cả đã hơi có phần kháng tính.

Kết quả là, hắn giãy giụa tỉnh táo lại từ trong ảo mộng.

Nhưng hắn vẫn giả vờ trầm mê trong ảo cảnh, dùng để mê hoặc Lý Phàm.

Cho đến khi Lý Phàm xuất hiện, hắn mới chợt làm loạn.

Dưới một kích, quả nhiên đánh gục Lý Phàm.

Nhìn thi thể ngã xuống đất, ác mộng đè trong lòng ngần ấy năm cuối cùng cũng loại bỏ.

Triệu Nhị Bảo không chỉ hả hê ngửa mặt lên trời thét dài.

Nhưng mà, hắn lại ngạc nhiên phát hiện, trên bầu trời không hề có dị tượng tu sĩ vẫn lạc.

Lúc nhìn qua lại nhìn thấy Lý Phàm đang nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị với hắn.

Cảnh tượng xung quanh giống như thuỷ tinh vỡ vụn từng tầng, hắn lại về tới trong căn cứ của mình.

Thời gian giống như trở về ngày lần đầu hắn và Lý Phàm quen biết.

Hắn đang giảng giải cho Lý Phàm về ngọn nguồn cổ vật đạo vận.

Chỉ là chuyện lại sinh ra biến hóa, sau khi Lý Phàm nghe xong sau, căn bản không để bụng phục vận đạo vận gì đó.

Trực tiếp đánh nát cổ vật trong căn cứ, một phát chụp lên đầu hắn.

Hình ảnh tối sầm, Triệu Nhị Bảo tức khắc bừng tỉnh.

Cả người đầy mồ hôi lạnh, đầu tiên hắn mê mang một trận, sau đó đột nhiên quan sát bốn phía.

Không nhìn thấy bóng dáng Lý Phàm, nhưng hắn đã có phần không phân rõ ảo cảnh hay là hiện thực.

Ước chừng qua hơn nửa ngày, Triệu Nhị Bảo mới lấy lại tinh thần.

Biết là cảnh cáo của Lý Phàm, hắn vội vàng không ngừng gửi tin tức báo cáo cho Lý Phàm.

Trong chỗ tối, xem nét mặt cử chỉ của Triệu Nhị Bảo trong mắt, Lý Phàm biết uy hiếp lần này xem như đã thành công.

“Chẳng qua, đây quả thực không phải kế lâu dài. Sau này có cơ hội, nhất định phải tìm một pháp môn chuyên môn khống chế tu sĩ.”

Sau đó Lý Phàm lại đi xem Tô Trường Ngọc.

Loại bỏ chướng khí vẫn chưa hoàn thành, nhưng không kiêu không nóng, kiên nhẫn không bỏ.

Hơn nữa có Tô tiểu muội và Tiêu Hằng thỉnh thoảng mang đến cho hắn một vài bảo vật nghe nói có lợi cho việc loại trừ trong cơ thể chướng khí, cách triệt để loại trừ cũng đã không xa.

Bởi vì cùng nhau phụ trách thu thập cổ vật đạo vận, Tô tiểu muội và tỷ muội Ân Nguyệt Đình qua lại rất gần.

Hơn nữa, Tô tiểu muội lớn như vậy, ngoài Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc ra thì vẫn chưa từng tiếp xúc nhiều với người ngoài.

Cho nên hai năm sớm chiều ở chung, ngược lại bồi dưỡng ra một ít cảm tình.

Dưới sự giật dây của Tô tiểu muội, tỷ muội Ân Nguyệt Đình cũng bắt đầu tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú”, thử loại trừ chướng khí trong cơ thể, bước lên tiên đồ.

Nhưng bọn họ tu hành lại khó khăn hơn Tô Trường Ngọc mấy phần.

Song bọn họ cũng chỉ dùng tâm bình thường đối đãi, cho nên chậm thì chậm rồi, tiến độ lại liên tục gia tăng.

Lý Phàm chỉ quan sát một lượt, không hiện thân.

Sau khi xác định không có tình huống ngoài ý muốn gì, Lý Phàm bèn quay về đảo Vạn Tiên.

Trả trận miện lại cho Trương Chí Lương, Lý Phàm lại lần nữa đắm chìm trong học tập trận pháp.

Lúc này là neo định năm thứ hai mươi hai, hắn thiết định cho mình thời gian sáu năm.

Đời trước, vào neo định năm thứ ba mươi mốt khi hắn xuất quan, Xích Viêm đốt hải đã bắt đầu.

Mà vào neo định năm thứ ba mươi, hắn còn từng đi đảo Vạn Tiên, từng nộp lên quả Thái An.

Cho nên Xích Viêm xuất hiện, hẳn ở trong khoảng neo định năm thứ ba mươi - ba mươi mốt.

Nhưng đời này, có nhân tố không ổn định Trương Hạo Ba ở đây.

Để bảo đảm, Lý Phàm quyết định muộn nhất là neo định năm thứ hai mươi tám, nhất định phải phải rời khỏi.

Trước lúc đó, vẫn phải tranh thủ tất cả thời gian học tập trận pháp.

Suy cho cùng, qua thôn này thì không còn tiệm này nữa.

Sau khi tới châu Nguyên Đạo xa lạ, nơi nào còn có thể tìm được đại sư trận pháp cầm tay chỉ dạy ngươi.

Thời gian cấp bách, Lý Phàm càng thêm chăm chỉ.

Đắm chìm trong nghiên tập trận đạo, một khắc không nghỉ.

Ngay cả Trương Chí Lương uyển chuyển khuyên hắn nghỉ ngơi một lát, cũng bị hắn dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt.

Trong mấy năm, học đồ trận đạo bên cạnh Trương Chí Lương thay đổi liên tục.

Nhưng giống như Lý Phàm, trước sau trong lòng không có vật ngoài, kiên trì như một, lại không có ai khác.

Ánh mắt Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm cũng càng thêm nhu hòa.

Thời gian trôi đi, nhoáng lên đã bốn năm qua đi.

Thời gian đã tới neo định năm thứ hai mươi sáu.

Lý Phàm đang nghiên đọc trận pháp hơi ngây người.

Phân thân Lâm Phàm liên tục bế quan thôi diễn công pháp, độ cống hiến hao hết, bị ép xuất quan.

Tham ngộ tương đương hai trăm bảy mươi năm, kết quả không tốt lắm, nhưng cũng không xấu.

Tự sáng lập công pháp thật sự quá khó, cho dù không phải từ không thành có, chỉ tiến hành sửa đổi công pháp nguyên bản cũng thiên nan vạn nan.

Hai môn công pháp, chỉ kịp thôi diễn ra một môn.

Tiến độ môn còn lại chỉ hoàn thành hơn nửa.

Lý Phàm dự tính, lại dùng thêm ba mươi năm nữa hẳn là tàm tạm rồi.

Bình quân ra, ước chừng một trăm năm mươi năm hắn mới có thể thôi diễn ra một tân pháp.

Đây vẫn chỉ là công pháp Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Khó trách Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội có thể thực hiện lũng đoạn công pháp.

Lý Phàm không khỏi cảm khái trong lòng.

Thật sự là mất nhiều hơn được, chi phí vượt xa lợi nhuận.

Bình Luận (0)
Comment