Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 192 - Chương 192. Trốn Xa Khỏi Tùng Vân

Chương 192. Trốn xa khỏi Tùng Vân Chương 192. Trốn xa khỏi Tùng Vân

Lý Phàm xem xét công pháp mới bản thân lĩnh ngộ ra.

“Ý Linh Huyễn Công”.

Là do hắn tổng hợp “Minh Linh Huyễn Công” và tham ngộ kiếm ý Trúc Cơ của Trương Hạo Ba thôi diễn ra.

Có môn công pháp này, huyễn linh Lam Viêm sẽ trưởng thành thêm một bước.

Còn thân pháp mới lấy “Như Ảnh Tùy Hình Quyết” làm bản gốc thì vẫn chưa thôi diễn ra.

Tạm thời không tu hành, Lý Phàm vẫn là tranh thủ thời gian còn lại, dốc hết khả năng nâng cao lý giải của mình đối với trận pháp.

Phân thân Lâm Phàm thì vừa làm một số nhiệm vụ lặt vặt trên đảo Vạn Tiên, tích góp điểm độ cống hiến, duy trì những gì mình cần khi sinh tồn trong Thiên Huyền Kính.

Vừa thăm dò chuyện xảy ra mấy năm nay.

Nhưng không thăm dò được tin tức hữu dụng gì.

Từ sau neo định năm thứ hai mươi hai, cả biển Tùng Vân rơi vào trong bình tĩnh quỷ dị.

Giống như đang có gì đó ấp ủ.

Dòng sông thời gian, tiếp tục chảy về phía trước.

Nhoáng lên đã tới neo định năm thứ hai mươi tám.

Thời gian rút khỏi biển Tùng Vân trong kế hoạch của Lý Phàm đã đến, lúc hắn đang muốn tìm lý do thoái thác, chào từ biệt Trương Chí Lương.

Hắn lại bị Trương Chí Lương đơn độc đưa tới trong một không gian kín.

Nơi xa là ngân hà lộng lẫy chói mắt, Lý Phàm nghiên tập trận pháp đã gần mười năm, mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết một đại trận chậm rãi vận hành.

“Ta có một việc cần ngươi đi làm cho ta.” Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm, vẻ mặt nghiêm túc.

Lời nói cứng rắn khác thường, căn bản không cho Lý Phàm cơ hội cự tuyệt.

“Ngươi thay ta đi châu Thiên Vũ một chuyến, nơi đó là chỗ tổng bộ Vạn Tiên Minh.”

“Sau khi tới đó, ngươi mở vật này ra, tự nhiên biết kế tiếp nên làm thế nào.”

Lý Phàm thoáng sửng sốt, nhận lấy đồ vật Trương Chí Lương đưa qua.

Chỉ thấy đó là một hộp đen nhỏ hình chữ nhật, bề ngoài nhẵn bóng đen kịt.

Trên đó có khắc ấn một pháp trận dùng để phong ấn.

“Mang theo vật này thì không thể sử dụng pháp trận truyền tống. Ngươi cần một đường bay qua.”

“Châu Thiên Vũ đường xá xa xôi, lấy tốc độ của ngươi, phỏng chừng phải cần hai ba năm mới có thể tới đó. Cùng lúc ngươi lên đường cũng đừng rảnh rỗi.”

“Phá giải pháp trận phong ấn phía trên này. Tin rằng lấy trình độ trận đạo của ngươi hiện tại, lúc ngươi tới châu Thiên Vũ, phong ấn này cũng tự nhiên cũng mở.”

Mới đầu Lý Phàm còn không hiểu nhiệm vụ chẳng hiểu ra sao của Trương Chí Lương là chuyện như thế nào.

Nhưng sau khi nghe xong một loạt yêu cầu của hắn lại đã hiểu.

Yên lặng thu hồi hộp đen nhỏ, cũng không hỏi chuyện thù lao, chuẩn bị cáo từ rời đi.

Khoảnh khắc sắp đi, Lý Phàm vẫn hỏi một câu: “Trương đại sư, ngươi không đi sao?”

Trương Chí Lương sững người, sau đó lại lần nữa cẩn thận đánh giá Lý Phàm.

Trong mắt tràn ngập khen ngợi: “Đi? Thiên địa to lớn, lại có thể đi đến đâu chứ.”

“Ngươi đi đi!”

Lý Phàm cung kính hành lễ, không nói thêm gì nữa, rời đi Sách Trận đường.

“Hy vọng ta không nhìn nhầm người.” Trương Chí Lương nhìn theo hướng Lý Phàm biến mất, thở dài.

...

Trên quảng trường truyền pháp, cất hộp đen vào trong nhẫn trữ vật, Lý Phàm thử một phen.

Truyền Tống trận lại vẫn có thể sử dụng.

Xem ra, nhiệm vụ Trương Chí Lương dặn dò chỉ là mượn cớ đưa Lý Phàm đi, để hắn trốn xa khỏi biển Tùng Vân thôi.

Sở dĩ nói không thể sử dụng Truyền Tống trận là sợ Lý Phàm trở về trong thời gian ngắn.

Nhìn các tu sĩ biển Tùng Vân qua lại vội vàng trước tượng Truyền Pháp tiên tôn, trong lòng Lý Phàm hiểu.

Là lúc.

Dùng linh phù truyền tin, liên hệ Tô tiểu muội.

Bảo nàng và mọi người cùng đợi ở đảo Dạ Lan.

Ngay sau đó thông qua Truyền Tống trận, đi tới đảo Lưu Ly.

Dự định mang theo Tô tiểu muội cùng nhau rời đi.

Lại không ngờ, mới ra khỏi Truyền Tống trận đã bị trấn thủ đảo Lưu Ly Vũ Văn Tinh gọi lại.

“Chỗ ta có một chuyện tốt, không biết đạo hữu có cảm thấy hứng thú hay không?” Vũ Văn Tinh nhiệt tình nhìn Lý Phàm.

“Ồ? Không biết là chuyện tốt gì.” Lý Phàm lễ phép hỏi một câu, cũng không để trong lòng.

Dù sao mặc kệ Vũ Văn Tinh nói gì, hắn đều nhất định sẽ cự tuyệt.

“Trấn thủ đảo Thái An và ta quan hệ không tệ, hiện giờ hắn đang gặp phải bình cảnh tu hành, muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.”

“Nề hà chức trách trong người, không được tự tiện rời đi. Cho nên dò hỏi ta, có người tiến cử thích hợp không.”

“Trùng hợp làm sao, gặp ngay được ngươi.”

Vũ Văn Tinh cười híp mắt nói.

Lý Phàm chỉ nghe một câu đã biết không đúng.

Chờ Vũ Văn Tinh nói hết câu, mặt càng đen lại.

“Còn tới?”

“Không được, không được. Ta được người khác gửi gắm, phải ra ngoài một chuyến. Thật sự không thể phân thân.”

“Đạo hữu vẫn nên mời cao minh khác đi!” Lý Phàm không chút lưu tình chắp tay cự tuyệt.

“Vậy thì thật tiếc quá.” Vũ Văn Tinh nhìn Lý Phàm với vẻ mặt tiếc hận.

Lý Phàm đang muốn rời đi lại bỗng nghĩ tới gì đó.

Lên tiếng hỏi: “Vũ Văn đạo hữu, không biết trấn thủ đảo Thái An này là tu vi gì?”

Vũ Văn Tinh ngơ ra, không biết vì sao Lý Phàm lại hỏi vấn đề này.

Nhưng đây cũng không phải bí mật gì, lập tức trả lời: “Chu đạo hữu có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Lại nói, hắn từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ cũng chưa qua bao lâu. Cũng chỉ chừng hai ba mươi năm. Không nghĩ tới nhanh như vậy lại sắp đột phá nữa, thật là tiện sát người khác!”

Vũ Văn Tinh tràn đầy hâm mộ nói.

“Thì ra là vậy.” Lý Phàm như suy tư gì, gật đầu.

“Chu Thanh Ngang này xem ra có chút vấn đề...”

Song dù sao hắn cũng định chạy, chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn. Chỉ nhớ trong lòng là được.

Sau khi Lý Phàm từ biệt Vũ Văn Tinh, một đường đi nhanh, đi tới đảo Dạ Lan.

Mấy người Tô tiểu muội đều đã tập hợp xong.

Sáu năm qua đi, mọi người đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Tô Trường Ngọc đã thành công tiến vào Luyện Khí kỳ.

Lại là tu hành “Liễm Ngọc Quyết” Tiêu Hằng đổi cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment