Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 193 - Chương 193. Xích Viêm Hiện Tung Tích

Chương 193. Xích Viêm hiện tung tích Chương 193. Xích Viêm hiện tung tích

Tiêu Hằng và Tô tiểu muội trong mấy năm này mãi không liên lạc được với Lý Phàm, bèn dưới tiến cử của Triệu Nhị Bảo, gia nhập Vạn Tiên Minh.

Cùng nhau làm một vài nhiệm vụ, tích góp độ cống hiến.

Hiện giờ hai người đều đã là Luyện Khí hậu kỳ viên mãn, đang chuẩn bị để trúc cơ.

Mà tỷ muội Ân Nguyệt Đình và Ân Vũ Trân cũng đều thành công loại bỏ chướng khí.

Chỉ là còn chưa dẫn khí nhập thể thành công.

Tuy đều là Luyện Khí viên mãn, nhưng Tàng Hình phù trên người Lý Phàm kích phát cũng không sợ bị đám người Tô tiểu muội nhìn ra tu vi chân thật.

Hắn hỏi Triệu Nhị Bảo: “Thu thập cổ vật đạo vận sao rồi?”

Mấy năm nay Triệu Nhị Bảo vẫn đều rất thành thật, vốn dĩ đã chịu nhiều đau khổ dưới tay Lý Phàm.

Sau lại thấy tu vi của mấy tiểu oa nhi Lý Phàm mang đến tăng lên vùn vụt, chỉ mấy năm đã vượt qua chính mình.

Cùng lúc trong lòng hoảng sợ cũng càng thêm không dám lỗ mãng.

Lập tức thành thật khai báo: “Còn thiếu một ít là có thể đủ phục hiện đạo vận rồi. Hẳn lại tốn một hai năm nữa là đủ thôi.”

Lý Phàm lắc đầu: “Không còn kịp nữa. Chuẩn bị đi thôi.”

“Đi? Đi đâu?” Triệu Nhị Bảo có phần mờ mịt.

“Châu Nguyên Đạo.” Lý Phàm trả lời, lại không giải thích vì sao.

Lý Phàm tiếp tục nhìn về phía mấy người Tô tiểu muội.

“Các ngươi có nguyện đi cùng ta?”

“Sư phụ ngươi đi đâu thì ta đi đó.” Tô tiểu muội cười hì hì nói, cũng không hỏi vì sao bỗng dưng phải đi.

Tuy đã qua lâu như vậy, nhưng không biết vì sao, nàng vẫn mang dáng vẻ tiểu hài tử bảy tám tuổi.

Lúc này thấy Lý Phàm hỏi, tức thì tỏ lòng trung thành.

“Bọn ta đương nhiên đi cùng tiểu muội.” Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc cũng không có dị nghị.

Ân Nguyệt Đình lại lộ vẻ khó xử, hiển nhiên là luyến tiếc cơ nghiệp Thiên Bảo lâu đánh liều gây dựng mấy năm nay.

Đang do dự lại bị muội muội Ân Vũ Trân đá mạnh vào đùi phải.

Quay đầu đối diện với muội muội, nàng mới nói: “Bọn ta cũng cùng đi.”

Lý Phàm gật đầu, cuối cùng vỗ tay: “Thu dọn đồ đạc, bảy ngày sau xuất phát.”

Sở dĩ phải chuẩn bị lâu như vậy, thật sự là vì di dời cổ vật đạo vận hơi phiền phức.

Không thể dùng trữ vật không gian chứa, chỉ có thể vận chuyển từng món.

May nhờ mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng dọn hết cổ vật đạo vận tới trong thuyền Thái Diễn trong thời gian quy định.

Còn tài sản của Thiên Bảo lâu, Ân Nguyệt Đình chỉ mang đi một nửa.

Phần còn lại để lại cho mấy làm trưởng lão vẫn luôn theo sau nàng, cùng nhau liều mạng làm việc.

Mọi người bước lên thuyền Thái Diễn, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, trong mọi người Thiên Bảo lâu bỗng chạy ra một người, trong miệng khóc kêu “Ân chưởng quỹ”, quỳ trên mặt đất dập đầu.

Ân Nguyệt Đình đối với hắn ân trọng như núi, không nỡ để nàng rời đi.

Lý Phàm nhìn qua, vẫn là người quen.

Tôn Chương Tôn trưởng lão của Thiên Bảo lâu ở đảo Lưu Ly đời trước.

Suy nghĩ, Lý Phàm vẫn đưa hắn lên thuyền Thái Diễn.

Ngoại trừ người này, Thiên Bảo lâu không còn ai nguyện ý theo bọn họ đi nữa.

Lý Phàm lại hỏi mập mạp tên là Diệp Phi Bằng kia.

Trong câu trả lời mồm năm miệng mười của mọi người, Lý Phàm mới biết.

Thì ra Diệp Phi Bằng sớm ở mấy năm trước, vào lần cuối cùng gặp Ngô Hành Tẩu của thương hội Vạn Hoa liền bị hắn nhìn trúng.

Mang theo cùng rời biển Tùng Vân, không biết đã đi nơi nào.

Lý Phàm gật đầu, cũng không hỏi đến nữa.

Sau đó lái thuyền Thái Diễn, một đường xuất phát đến châu Nguyên Đạo.

Con đường này trước đây Lý Phàm đã từng đi qua một chuyến, lần này không có vấp váp gì.

Sau khi trải qua hơn một tháng bôn ba, đã tới thành Trác Linh.

Chỉ là lúc trước không nghĩ tới sẽ mang đến nhiều cổ vật đạo vận như vậy.

Đình viện chuẩn bị dùng để làm điểm dừng chân trước đó lại hơi nhỏ.

Căn bản không cách nào bỏ đồ ra hết.

Vì thế Lý Phàm dừng thuyền Thái Diễn bên ngoài thành Trác Linh, dùng trận pháp che giấu dấu vết, lệnh cho đám người Tô tiểu muội trông nom.

Sau đó gặp trấn thủ thành Trác Linh, dò hỏi xung quanh có chỗ nào thích hợp sáng lập động phủ không.

“Động phủ?”

Trấn thủ thành Trác Linh tên là Phí Nam, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Lúc này hắn nghe thấy câu hỏi Lý Phàm, có phần kinh ngạc.

Bởi vì tu sĩ Vạn Tiên Minh bình thường đều sẽ trực tiếp lựa chọn định cư trên Nguyên Đạo thiên thành, hoặc là dứt khoát ở luôn trong Thiên Huyền Kính.

Chỉ có những tán tu mới có thể không ngại cực khổ sáng lập động phủ ở dã ngoại.

Nhưng mà, luôn có số tu sĩ tính tình cổ quái thích sống một mình.

Phí Nam cũng không hỏi nhiều.

Hơn nữa Lý Phàm hào phóng cung cấp phí tư vấn một trăm điểm độ cống hiến, Phí Nam lập tức nhiệt tình cung cấp cho Lý Phàm mấy địa điểm, để hắn chọn lựa.

Địa điểm thứ nhất, phía bắc thành Trác Linh hơn hai ngàn dặm có một hẻm núi.

Nhìn từ trên trời xuống, hai sườn núi như một lá chắn thiên nhiên, bảo vệ hẻm núi ở giữa.

Hơn nữa trong hẻm núi linh khí dồi dào, cách Nguyên Đạo thiên thành cũng không xa lắm.

Địa điểm thứ hai, phía nam hơn ba ngàn dặm thành Trác Linh có một dãy núi liên miên.

Núi này tên là núi Đạo Linh.

Tương truyền trước đại kiếp đã từng là chỗ ở của nơi tông môn nào đó.

Trong núi Đạo Linh có không ít đỉnh núi thích hợp sáng lập động phủ.

Nhưng khuyết điểm là, thường thường sẽ có tu sĩ tới trong núi thăm dò di tích tông môn.

Địa điểm thứ ba thì tương đối hẻo lánh.

Phía tây thành Trác Linh hơn năm ngàn dặm, gần sát châu Thạch Lâm có một cái hồ lớn khói sóng mênh mông tên là hồ Minh Nguyệt, phạm vi chừng mấy trăm dặm.

Bản thân hồ không có đặc sản có giá trị gì, xung quanh cũng không có di tích thượng cổ nào, nồng độ linh khí gần đó cũng thưa thớt bình thường.

Cho nên hiếm có tu sĩ đến gần đó.

...

Lý Phàm nghe xong, sau khi nói lời cảm tạ Phí Nam thì rời đi.

Trong mấy nơi này, dường như hồ lớn tương đối thích hợp làm động phủ.

Nhưng Lý Phàm không vội quyết định, mắt thấy mới là thật.

Bình Luận (0)
Comment