Lập tức lần nữa hội hợp với đám người Tô tiểu muội, lái thuyền Thái Diễn đi tới hồ Minh Nguyệt.
Lúc nhóm người Lý Phàm tìm kiếm điểm dừng chân sau này.
Trên biển Tùng Vân, một vở kịch lớn đã lặng lẽ mở màn.
Lúc này đã là đêm khuya.
Trăng sao không hiện, tối mịt không ánh sáng.
Trên đảo Vạn Tiên một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên, không hề có dấu hiệu, một vầng thái dương lớn xuất hiện trên trời cao.
Ánh mặt trời mãnh liệt, vạn vật hiện hình.
Chiếu rọi biển Tùng Vân dưới màn đêm hệt như ban ngày.
Mà ở dưới thái dương, phía trên trời cao.
Một bóng dáng trong suốt màu đỏ thẫm tức khắc hiện ra dấu vết.
Đêm tối ẩn hiện.
Cảnh tượng này hấp dẫn vô số sinh linh còn chưa nghỉ ngơi vào giờ phút này trong biển Tùng Vân, ngước mắt lên nhìn.
Một giọng nói già nua truyền đến từ trên bầu trời.
Giống như lôi đình mà vang khắp biển Tùng Vân.
“Nếu các ngươi đã cầu lão phu trợ giúp vậy thì ta sẽ giúp các ngươi. Còn chuyện có thành hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi!”
Đại nhật quang mang bao phủ, không có thường nhân nào có thể bắt được thiên địa chi phách: Giờ phút này, Xích Viêm lộ ra thân hình, xuất hiện.
“Cái đó là gì?”
So sánh với ánh mặt trời chiếu xuống biển Tùng Vân thì bóng người màu đỏ này cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng ánh mắt của tất cả tu sĩ đều không kiềm chế được mà bị hắn thu hút.
Dục vọng tham lam dâng lên từ đáy lòng.
Lý trí biến mất, không ngừng có tu sĩ như thiêu thân lao vào lửa, bay về phía Xích Viêm trên bầu trời.
Nhưng chưa đến gần, thì toàn thân đã bị ngọn lửa đốt cháy.
Dị tượng khi chết đi giống như pháo hoa, lần lượt hiện lên trên bầu trời.
Trên đảo Vạn Tiên đủ loại rối loạn nổ tung.
“Là thiên địa chi phách! Đó là thiên địa chi phách mà sau khi ăn được hắn thì có thể dùng thân Hợp Đạo!”
Vô số đôi mắt tu sĩ đỏ bừng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Trong khoảnh khắc, tu sĩ như bị dục vọng che mờ mắt, mê muội, bay về phía bầu trời.
Nhưng khi bọn họ phi hành vượt qua độ cao tòa truyền pháp tiên tôn kia thì đủ loại vạn đạo bạch quang đồng loạt bắn ra từ các pho tượng trong quảng trường truyền pháp, bắn tan những người vượt qua giới hạn này.
Trên đảo Vạn Tiên, thoáng chốc các loại dị tượng kỳ lạ hiện lên.
Nhưng nỗi sợ hãi cái chết cũng không thể nào ngăn được lòng tham của các tu sĩ.
Bạch quang không ngừng lập lòe, mỗi lần sáng lên thì đều ít nhất lấy mạng của mấy tên tu sĩ.
Mượn đôi mắt của phân thân, Lý Phàm cũng bị cảnh tượng tàn khốc hùng tráng trước mắt làm sợ ngây người.
Nhưng hắn đã từng không chỉ một lần thấy thiên địa chi phách, cũng biết nó là mê hoặc trí mạng với tu sĩ.
Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra trước thì Lý Phàm mới hiểu được, bản thân mình còn đánh giá thấp sức hấp dẫn của nó với tu sĩ.
Hung hãn không sợ chết, tre già măng mọc.
Chỉ trong nháy mắt, có trăm tên tu sĩ đã bị nó lấy mất tính mạng.
Với lại, sức hấp dẫn của thiên địa chi phách còn đang không ngừng tăng lên.
Những tu sĩ vẫn còn giữ vững bản tâm thấy vậy cũng dần không kiên trì nổi.
Đúng lúc này, một hộ tráo bảy màu bỗng nhiên căng phình lên từ giữa trung tâm đảo Vạn Tiên.
Trong chốc lát bao phủ cả hòn đảo Vạn Tiên.
Ánh sáng bảy màu pha trộn lưu chuyển, ngăn cản đôi mắt tu sĩ nhìn thẳng vào Xích Viêm.
Như cách một tầng lụa mỏng, tuy vẫn có thể thấy rõ ràng mọi thứ xảy ra trên bầu trời nhưng dục vọng dâng lên trong lòng lại chậm rãi tan biến.
“Thất Thải Lạc Tiên trận…” Lý Phàm nhìn chăm chú hộ tráo bảy màu, hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì sự chú ý đã lần nữa bị cảnh tượng trên bầu trời hấp dẫn.
Mà phía trên đảo Vạn Tiên, các tu sĩ chưa tỉnh táo lại, trốn được một kiếp cũng không còn tranh luận gì nữa, sau đó lại bị hấp dẫn thần trí.
Thiên địa chi phách, Xích Viêm.
Giống như vừa hiện thế đã bị mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống.
Qua lâu như vậy, thân hình hắn cuối cùng cũng ngưng tụ hoàn toàn.
Không nhìn những con kiến đã chết bên dưới, hắn ngửa đầu nhìn mặt trời lập lòe trong đêm tối.
Ngọn lửa trên người đột nhiên hiện lên, hắn muốn ra tay.
Trên màn trời có một tinh hà được tạo thành từ vô số tinh quang lấp lánh bỗng nhiên hiện lên.
Dưới cảnh tượng mặt trời sao sáng rực rỡ, tinh quang màu bạc và tia nắng chói chang đan xen lẫn nhau.
Giống như tạo thành một lồng giam, giam Xích Viêm vào trong đó.
“Nước sông Lan Thương tới từ bầu trời!”
Dáng vẻ cười lớn hào sảng không bị trói buộc vang vọng chân trời.
Tinh hà thấp thoáng, nước sông ngàn trượng như một dải lụa rơi từ trên trời xuống.
Nước sông như rồng, gầm thét đánh vào thân thể Xích Viêm.
Nhưng nước sông ào ào này còn chưa đến gần hắn thì đã bị nhiệt độ cao sáng rực làm bốc hơi không còn lại gì.
Nhưng nước sông chảy xiết mãi không ngừng.
Lại làm trì hoãn hành động của Xích Viêm một lát.
Cùng lúc đó, toàn bộ sinh linh biển Tùng Vân đều nghe thấy một âm thanh non nớt của đứa bé nam khoảng năm sáu tuổi.
“Cả đời Thiên Dương…” Âm thanh máy móc kỳ dị tiếp tục vang lên.
“Không thua kém ai!”
Ngọn lửa đỏ thẫm bốc lên trời hóa thành biển lửa, lập tức khóa chặt tay chân Xích Viêm lại.
Ngọn lửa đỏ thuần túy thiêu đốt khiến xiềng xích màu đỏ liên tục đứt gãy.
Một số bị đồng hóa thành màu đỏ, một số khác thì hòa tan biến thành tro tàn, rơi xuống bầu trời.
“Không thua!”
“Kém ai!”
Tiếng máy móc và trẻ con lại vang vọng khắp bầu trời lần nữa.
Vô cùng mạnh mẽ.
Xiềng xích đỏ thẫm biến mất xong lại khôi phục lại hình dáng như trước đó.
Lôi kéo lấy tay chân của Xích Viêm.
Trên bầu trời, tinh hà sáng chói, một ngôi sao hóa thành tử quang rơi xuống từ xa.
Trong khoảnh khắc nó vượt qua vô số không gian cách trở, đánh vào người Xích Viêm.
Không kinh thiên động địa như tưởng tượng.
Sau khi tử quang tới gần, lập tức bị nhiệt độ cực cao làm bốc hơi thành hư vô.
Chỉ dẫn đến ngọn lửa hơi bập bùng, trừ cái đó ra thì không ảnh hưởng gì nữa.
Đầu Xích Viêm hơi xoay, như thể trào phúng.