Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 195 - Chương 195. Chúng Tiên Giết Xích Viêm

Chương 195. Chúng tiên giết Xích Viêm Chương 195. Chúng tiên giết Xích Viêm

“Hồng Hi đạo hữu, Hạo Hiên đạo hữu, lúc này không ra tay thì chờ đến khi nào nữa!”

Một giọng nữ trầm ổn thúc giục.

“Rầm!”

Giữa thiên địa vang lên tiếng nổ vang.

“Núi!”

Một ngọn núi ngược trông cực kỳ nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu Xích Viêm trong chớp mắt.

Đỉnh núi như cây đinh, đè xuống đầu Xích Viêm.

“Núi!”

“Núi!”

“Núi!”

Giọng nói nam tử vang lên liên tiếp.

Trái phải trước sau của Xích Viêm đồng thời xuất hiện những ngọn núi đảo ngược.

Vây hắn ở giữa.

Sau lưng mỗi một ngọn núi đều lấp ló mấy ngọn núi nữa.

Núi đổ ngược đè xuống đầu.

Áp lực rất lớn khiến không gian bên cạnh Xích Viêm bắt đầu hơi vặn vẹo.

Nhưng tất cả đỉnh núi đều bị ngọn lửa thiêu đốt thành hư vô khi đến gần Xích Viêm.

Giờ phút này, Xích Viêm đồng thời đối mặt với công kích của xiềng xích Thiên Dương, ánh sáng sao băng, nước sông Bạch Long, núi đổ ngược.

Trên người hắn cuồn cuộn ngọn lửa, nói lên rằng hắn không dễ dàng bị hạ gục ngay từ đầu.

Sau đó hắn chuẩn bị ra tay.

“Trung!”

Đúng lúc này, giữa thiên địa vang lên tiếng quát lớn.

Một ánh hào quang màu bạc đột nhiên xuất hiện, xuyên qua ngực hắn.

Thân thể Xích Viêm hơi chậm lại.

Hỏa quang bốc lên, ánh sáng bạc chỉ thoáng qua rồi biến mất.

“Trung!”

Lại một tia ngân quang xuyên qua cơ thể hắn.

Hắn nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu phản kích lại.

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng gảy ngón tay một cái.

Tia sáng màu đỏ kinh khủng bùng nổ, trong chốc lát ánh sáng như vượt qua cả mặt trời.

Trong tiếng hỏa quang nổ mạnh.

Những ngọn núi treo ngược khắp nơi lập tức bị đánh sập, ngã trái nghiêng phải, không còn trận thế nữa.

Tay chân Xích Viêm kéo theo xiềng xích Thiên Dương, ngọn lửa trên người cuồn cuộn, tay không tấc sắt bắt lấy thủy long sông Lan Thương màu trắng.

Sương trắng vù vù, thác nước trên trời bắt đầu trở nên khô kiệt.

Một luồng xích mang phun ra từ trong mắt Xích Viêm, đụng vào tử mang rơi từ tinh hà xuống.

Nghịch thế vươn lên, giống như sao băng bay ngược, đánh vào trong tinh hà sáng chói.

Tinh quang ảm đạm, người bị đánh mạnh.

Chỉ trong chốc lát, dưới phản kích hời hợt của Xích Viêm, công kích kết hợp của nam vị tiên quân Hóa Thần tan tác.

Trong biển Tùng Vân, trên đảo Vạn Tiên.

Tất cả tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều thất thanh.

Trước đó không lâu bọn họ còn đang ngạc nhiên hốt hoảng với thần thông pháp thuật kinh thiên động địa của tiên quân Hóa Thần kia.

Nhưng giờ phút này, khi Xích Viêm Hợp Đạo kỳ xuất thủ thì bọn họ mới hiểu được.

Khoảng cách giữa Hợp Đạo kỳ và Hóa Thần cảnh khó mà vượt qua được.

Ngay lập tức, tâm trạng của tu sĩ trở nên sụp đổ.

“Năm vị tiên quân hợp lực đều không chịu được một kích vậy sao?”

“Hiến tế thiên địa chi phách, tế thiên địa chi phách. Cường giả Hợp Đạo khủng bố đến tận đây. Làm sao mới có thể hiến tế thiên địa chi phách?”

“Chỉ là con kiến hôi, đều là con kiến hôi…”

Còn có một số người vẫn ôm lòng tin với mấy vị tiên quân Hóa Thần trên đảo Vạn Tiên.

“Các ngươi tỉnh táo lại đi, mấy người Hồng Hi tiên quân sao dễ dàng bị thua như vậy được. Chắc chắn còn có hậu chiêu!”

“Không sai, thiên địa chi phách vừa xuất hiện đã bị vây đánh, hiển nhiên là nhóm tiên quân đã chuẩn bị từ trước. Các ngươi yên tâm đi!”

Dường như chứng minh cho câu nói này.

Trên bầu trời, dưới tinh quang lấp lánh, một khối lập phương màu bạc trắng yên lặng không tiếng động xuất hiện xung quanh chiến trường.

“Cái đó là…”

Lý Phàm hơi sững sờ.

Lý Phàm biết thứ này, trước kia khi ra ngoài, đại sư trận pháp Trương Chí Lương đã giao cho hắn trận miện phòng thân.

Chỉ là một trận miện nhưng trong đó có mấy trăm trận pháp gia trì.

Mà lúc này, ở gần chiến trường của năm vị tiên quân và Xích Viêm, vô số khối lập phương màu trắng xuất hiện, không dưới mấy chục vạn cái!

“Ta, Trương Chí Lương, đệ nhất trận pháp của biển Tùng Vân!”

“Tuy chỉ là tu vi Nguyên Anh. Nhưng hôm nay ta muốn dùng Vô Hạn Pháp của ta trợ giúp các vị tiên quân thành đạo!”

Giọng nói ngạo nghễ của Trương Chí Lương vang vọng như sấm chớp.

“Tụ linh!”

Theo tiếng quát khẽ của hắn.

Mấy chục vạn trận miện màu trắng đồng loạt tỏa ra bạch quang nhàn nhạt.

Giữa thiên địa yên tĩnh.

Sau đó những trận miện màu trắng này tỏa ra lực hút đáng sợ.

Toàn bộ linh khí của biển Tùng Vân lập tức bị hấp thụ về phía chiến trường.

Một trận linh khí phong bạo bỗng dưng thành hình.

Vô số linh khí gần như thành giọt, tụ tập đến.

Xiềng xích Thiên Dương bị hỏng lại trở nên kiên cố.

Tinh hà ảm đạm sáng chói lần nữa.

Nước sông Lan Thương tiếp tục sóng lớn mãnh liệt.

Những ngọn núi đổ ngược hiện ra nguy nga.

Mà mấy chục nghìn trận miện do Trương Chí Lương tập hợp sức lực ở biển Tùng Vân cũng không chỉ có tác dụng như vậy.

“Chậm lại!”

Từng sợi tơ bạc tạo ra từ trên trận miện như tơ nhện, quấn quanh thân thể Xích Viêm.

Sợi tơ như không phải thực thể, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt cỡ nào cũng chỉ khiến tơ nhỏ vặn vẹo, nhưng không thể phá hủy được nó.

Mấy chục nghìn sợi tơ quấn quanh Xích Viêm.

Động tác của hắn trở nên chậm chạp.

“Sinh diệt!”

Nói xong, ánh sáng màu trắng chiếu xuống người năm vị tiên quân.

Thế tấn công của bọn họ trong lúc đó cũng trở nên hung mãnh hơn.

Đồng thời dường như phối hợp càng ăn ý hơn.

Tạo ra hiệu quả gấp đôi.

Nhìn lại Xich Viêm, uy năng ngọn lửa của hắn, mỗi một kích đều bị công kích của năm vị tiên quân hợp lại làm suy yếu.

“Chôn vùi!”

Trong mấy chục nghìn trận miện, thỉnh thoảng phun ra từng quang mang màu đen tỏa ra khí tức hủy diệt.

Chuẩn xác đánh vào trên Xích Viêm, dẫn đến ngọn lửa quanh thân hắn nhanh chóng bùng lên.

Cả đội với hiệu ứng khác nhau bị trận pháp của Trương Chí Lương điều khiển sử dụng.

Nhóm tu sĩ trên Vạn Tiên đảo trông thấy tình cảnh này thì đều nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà tin được.

“Trương Chí Lương là người thế nào? Ta chỉ biết Cung Bá Vũ là đại sư trận pháp trên đảo thôi.”

“Nghe chính hắn nói thì chỉ là cảnh giới Nguyên Anh? Ta thấy uy thế của trận pháp này còn vượt qua mấy vị tiên quân Hóa Thần nữa!”

Bình Luận (0)
Comment