Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 196 - Chương 196. Chúng Tiên Giết Xích Viêm (2)

Chương 196. Chúng tiên giết Xích Viêm (2) Chương 196. Chúng tiên giết Xích Viêm (2)

“Trương đại sư ở trong Sách Trận đường, được công nhận là đệ nhất trận pháp.”

“Ta cũng muốn học trận pháp.”

Mà Lý Phàm đi theo bên cạnh Trương Chí Lương, học trận pháp được mười mấy năm lại cảm thụ sâu sắc hơn.

Quả thật Trương Chí Lương có thể tham gia vào trận chiến Hóa Thần và Hợp Đạo, ở một mức độ rất lớn thì là công lao của mấy chục nghìn khối trận miện kia.

Nhưng Lý Phàm hiểu rõ, có thể đồng thời thao túng số lượng trận miện lớn như vậy là khó khăn nhường nào.

Cần tâm thần cực kỳ cường đại chống đỡ, cùng sự hiểu biết đối với trận pháp.

“Vô Hạn Pháp…” Lý Phàm nhớ đến chiếc hộp nhỏ màu đen mà Trương Chí Lương giao cho mình, trong lòng hơi động.

Trên bầu trời, trận chiến ngày càng kịch liệt.

Tử mang trong tinh hà không ngừng rơi xuống, rơi vào trong Xích Viêm.

Không biết từ đâu mà tần suất ngân mang phát ra càng nhanh hơn, đâm ra mấy lỗ thủng trên cơ thể Xích Viêm.

Ngọn núi đổ ngược, nước sông Lan Thương, xiềng xích Thiên Dương.

Mỗi thứ đều liên tục, tranh đấu không ngừng với Xích Viêm.

Nhưng thế công kích hung mãnh lạ thường, mỗi lần tấn công đều chấn động tạo ra từng tia lửa.

Thiên địa chi phách, sức mạnh của nó đến từ chính thiên địa.

Giống như vô cùng tận, vĩnh viễn không bao giờ suy kiệt.

Tuy năm tiên quân hợp lực nhưng cũng khó tạo thành tổn thương thật sự với hắn.

Chỉ có thể chậm rãi làm hao mòn thực lực của hắn.

Tuy Xích Viêm tương đương với tu sĩ Hợp Đạo kỳ nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một pháp mà thôi.

Không tinh thông chiến đấu, chỉ đơn giản là lấy sức mạnh ép người.

Mỗi một kích đều tạo thành uy hiếp rất lớn với nhóm Hòa Thần tiên quân nhưng có Trương Chí Lương cùng mấy chục nghìn trận miện bên cạnh trợ giúp, có thể khôi phục vết thương rất nhanh.

Nếu tình hình cứ kéo dài như vậy thì thế trận cũng rơi vào trạng thái cháy bỏng kinh khủng.

Dưới mặt trời bao phủ, bên trong biển Tùng Vân, ngày đêm dường như cũng dừng lại.

Thời gian như thể bị nhấn nút tạm dừng, tất cả chúng sinh đều ngừng hoạt động, ngẩng đầu nhìn trận chiến của sáu cường giả trên bầu trời.

Tu sĩ trên đảo Vạn Tiên đều nhìn chằm chằm chiến trường không chớp mắt, sợ bỏ qua chi tiết nào đó.

Năm vị Hóa Thần tập hợp chiến Hợp Đạo.

Cảnh tượng này chỉ sợ cả đời chỉ được thấy một lần như vậy thôi.

Thậm chí có không ít tu sĩ mở Lưu Ảnh Thạch ra, ghi chép lại.

Sau này cho dù là cảm ngộ hay mở lại buôn bán đều có tác dụng lớn.

Một số ít tu sĩ trong đó, trong lòng cảm thấy không ổn nên chuẩn bị chạy trốn qua Truyền Tống Trận, lại phát hiện toàn bộ Truyền Tống Trận đã mất đi hiệu lực.

Cho nên bọn họ hốt hoảng bay ra khỏi đảo Vạn Tiên, có ý định bay ra khỏi biển Tùng Vân…

Trong chúng sinh, Lý Phàm mượn từ phân thân, tỉ mỉ quan sát trận đấu này.

Trong lúc say mê, thời gian trôi qua.

Một ngày, hai ngày.

Thời gian cứ dần trôi.

Trận chiến kéo dài, ánh lửa xung quanh Xích Viêm ngày càng cháy nhanh hơn.

Hiển nhiên đấu với công kích kết hợp không ngừng của năm vị tiên quân Hóa Thần bất tử, phản ứng của hắn dần trở nên khó khăn hơn.

Hơn nữa ánh sáng chói lọi của mặt trời trên cao và tia sáng tinh hà xán lạn rực rỡ cùng nhau tạo thành một lồng giam, cắt đứt mối liên hệ giữa thiên địa.

Khiến hắn không thể bổ sung bản nguyên năng lượng.

Mỗi lần phát động công kích đều làm hắn yếu đi.

Cán cân thế trận đang nghiêng về phía năm vị tiên quân Hóa Thần.

Vì vậy cuộc tấn công ngày càng nhanh hơn.

Sau đại chiến, linh khí của toàn bộ biển Tùng Vân đã liên tục tỏa ra.

Linh khí đột ngột giảm xuống, nhóm tu sĩ cũng phát hiện ra.

Nhưng họ không thấy bất ngờ.

Trận chiến đã lên đến đỉnh điểm.

Trên đảo Vạn Tiên, Lý Phàm đang theo dõi trận chiến thì đột nhiên cảm thấy có gì đó.

Hắn nhìn lên bầu trời và nhìn về phía mặt trời bao phủ trên biển Tùng Vân.

Ở đó như có thứ gì đó đang dần thành hình.

Tin tức từ Thương Hải châu trong bản tôn cơ thể truyền đến, nói với hắn rằng đó không phải ảo ảnh.

“Trương Hạo Ba.” Lý Phàm nói ra từng chữ một, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Vốn dĩ hắn cho rằng, thông qua ngự phong Lăng Vạn TIên, khiến tiên quân Hóa Thần xem trọng, sau đó sẽ bố trí sát cục nhằm vào Xích Viêm.

Đây là chuyện tốt nhất mà hắn có thể làm.

Thật không ngờ hắn còn có hành động khác?

Tại sao chứ?

Hắn tu hành nhanh như vậy, cũng không thể nào trong mấy năm ngắn ngủi đột phá đến Kim Đan kỳ.

Cho dù Trương Hạo Ba hắn là Kim Đan đại viên mãn, chiến đấu trong tầng cấp này cũng là giống như một con kiến.

Có thể làm những gì chứ?

Đôi mắt Lý Phàm nhìn chằm chằm mặt biển.

Chỗ đó có một bóng người hư ảo đang từ từ thành hình.

Dần dần, ngoại trừ Lý Phàm thì có không ít tu sĩ khác phát hiện ra bất thường.

“Mau nhìn đi, kia là cái gì?”

“Chẳng lẽ là một tiên quân Hóa Thần nữa tham chiến?”

“Bóng người này rất quen. Hình như ta từng gặp rồi?”

“Là Trương Hạo Ba ngự phong Lăng Vạn Tiên năm đó!”

Trong tiếng nói ngạc nhiên của mọi người, bóng người Trương Hạo Ba theo gió hiện ra, qua giây lát thì hóa lớn như hòn núi.

“Đây là…”

“Pháp thân Kim Đan! Hắn thế mà lại toái đan rồi!”

“Tại sao chứ? Còn trẻ như vậy đã là Kim Đan kỳ, tiền đồ rộng mở mà!”

Trong đầu Lý Phàm lập tức xuất hiện tin tức liên quan đến pháp thân Kim Đan.

Cái gọi là phương pháp nhìn trộm thiên địa, luyện kim đan.

Nếu như nói Trúc Cơ là mượn nhờ cảm ngộ pháp tắc trong kỳ vật thiên địa, xây thành đạo cơ.

Thì Kim Đan lại thuộc về lĩnh ngộ pháp tắc ngưng tụ từ bản thân.

Kim Đan pháp thân cũng là do tự ngưng tụ pháp tắc Kim Đan, kết hợp với cơ thể để đồng loạt nổ tung.

Hình thành thân thể thuần túy từ pháp tắc, lưu giữ ngắn ngủi giữa thiên địa.

Thời gian pháp thân tồn tại chưa đến nửa ngày.

Một khi tan biến thì tu sĩ cũng chết đi.

Chỉ có tu sĩ Kim Đan trong tình huống tuyệt vọng, muốn hy sinh tính mạng để tấn công mới sử dụng cách này.

Bình Luận (0)
Comment