Không ngờ, Trương Hạo Ba lại đột nhiên không hề do dự phát huy ra.
Hắn muốn làm gì?
Tu sĩ trên đảo Vạn Tiên đều tập trung vào khuôn mặt Kim Đan pháp thân này.
Trong đầu cùng hiện lên một suy nghĩ.
Nhưng ngay sau đó lại lập tức dẹp bỏ suy nghĩ không thiết thực đó đi.
Hắn muốn lấy Kim Đan trảm Hợp Đạo?
Nằm mơ cũng không ai dám làm như thế.
Nhưng Trương Hạo Ba dám!
Thân thể hắn cao lớn cực hạn như núi.
Nhìn lên bầu trời cách đó không xa, cuộc ác chiến của Xích Viêm và năm vị Háo Thần tiên quân vẫn còn tiếp tục.
Trên mặt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Tay trái vươn ra, một giọt nước xanh thẳm hiện ra trong lòng bàn tay.
Trong ánh mắt mang mấy phần cảm kích, mấy phần hoài niệm, trong mắt Trương Hạo ba lóe lên sự kiên quyết.
Bỗng nhiên hắn bóp tay lại, giọt nước màu xanh lam nổ ầm.
Ánh sáng màu lam vô tận hiện ra, được Trương Hạo Ba hấp thu lại.
Bên dưới biển Tùng Vân cũng sôi trào lên, khơi dậy sóng gió.
Sóng lớn cuồn cuộn, vô số tia sáng xanh lam bay cực nhanh về phía Trương Hạo Ba.
Giống như người khổng lồ khai thiên, bầu trời tối tăm, chân đạp mặt biển.
Đôi mắt hắn nhìn Xích Viêm.
Trương Hạo Ba nhìn bóng người quen thuộc trước mặt, cao giọng nói.
“Ngươi đã hủy quê hương của ta! Thiêu người thân của ta!”
Ngừng lại, khóe miệng hắn cong lên nở nụ cười.
“Nay… nhận một kiếm của ta!”
Một luồng sáng màu lam chói mắt đột nhiên sáng rực lên giữa biển.
Chói lọi hơn cả mặt trời.
Khiến tất cả tu sĩ nhìn thấy đều nhắm mắt lại theo bản năng.
Trương Hạo Ba lấy thân làm kiếm, chém về phía trước.
Không sợ chết, thẳng tiến không lùi!
“Một kiếm này ta đã đợi mười sáu năm!”
Công kích của năm vị tiên quân đột nhiên đến như mưa rào, càng mãnh liệt chế trụ Xích Viêm lại.
Trong điện quang hỏa thạch, kiếm ảnh màu xanh lam vượt qua không gian cách trở, chém lên người Xích Viêm!
Xuyên qua thân thể, khí thế không giảm, không ngừng phi hành trên không.
Mà Trương Hạo Ba đã khôi phục lại thân thể như người bình thường.
Từ phần eo trở xuống bắt đầu tan biến.
Chỉ còn nửa người trên lơ lửng giữa trời.
Hai tay hắn giữ chặt Xích Viêm không buông, dưới pháp tắc viêm chi nóng rực, pháp thân của hắn như ngọn nến dần hòa tan.
Rất nhanh, gương mặt hắn đã biến dạng đến mức mơ hồ dữ tợn.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không buông tay.
Trương Hạo Ba cười nói một câu cuối cùng.
“Thật ra vừa rồi ta lừa ngươi… Ta còn hai mươi bảy kiếm nữa.”
Hắn còn chưa nói xong, các nơi trên biển Tùng Vân nổi sóng, gào thét ngập trời.
Đây không chỉ có sức mạnh của Trương Hạo Ba mà còn là toàn bộ ý chí của biển Tùng Vân.
Trời muốn đốt biển, biển lại không phục.
Sau đó…
Ta có, Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm!
Còn hai mươi bảy luồng sáng xanh lam đột nhiên thành hình.
Che trời lấp đất, chiếu rọi chúng sinh.
Nhắm vào Xích Viêm bị Trương Hạo Ba khóa chặt, chớp mắt lao đến.
Hai mươi bảy kiếm xuyên thân.
Cơ thể Xích Viêm trong suốt, chỗ nứt ra chợt hiện lên màu xanh.
Hắn yên lặng nhìn Trương Hạo Ba còn đang giữ chặt mình đã sắp hòa tan, mặt vô cảm.
Sau đó…
Ngọn lửa bỗng nhiên tối sầm lại.
Bóng người màu đỏ dần trở nên trong suốt, như nước băng chậm rãi tan trong nước.
Cùng lúc đó, Trương Hạo Ba vốn chỉ còn nửa cái đầu, khí tức lại đột nhiên trở nên cường thịnh hơn.
Dường như ngọn lửa tạo thành thân thể, sinh ra dưới đầu hắn.
Một uy áp hiện lên.
Năm vị tiên quân bị ép hiện ra thân hình, rơi xuống mặt biển.
Cả mặt trời cũng không thể không thu lại ánh sáng.
Ngọn lửa lóe lên quanh người, cuối cùng thân thể Trương Hạo Ba hóa thành hình.
Hắn nhìn chúng sinh dưới biển Tùng Vân, sắc mặt lạnh nhạt.
Một tiên tôn Hợp Đạo mới ra đời.
Trên đảo Vạn Tiên lặng ngắt như tờ.
tất cả tu sĩ đều đờ đẫn, khó mà tin được nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Tiên tôn Hợp Đạo, tiên tôn Hợp Đạo tu đạo mười sáu năm…”
Bọn họ bát giác lẩm bẩm.
Mà kẻ đầu têu ra tất cả, sắc mặt Lý Phàm cũng đầy khiếp sợ nhìn thân ảnh trên bầu trời kia.
“Vậy mà làm được sao?”
Biển Tùng Vân dậy sóng lớn như muốn chúc mừng tiên tôn mới ra đời, cũng đang ăn mừng bản thân trốn được một kiếp.
Toàn bộ đôi mắt của sinh linh đều tập trung trên người tiên tôn Hợp Đạo Trương Hạo Ba.
Kính nể, ngưỡng mộ, hoảng sợ…
Đủ loại cảm xúc hỗn loạn phức tạp.
…
Lúc này.
Một sợi dây nhỏ lặng yên không một tiếng động xuyên qua lồng ngực Trương Hạo Ba.
Phía sau hắn có một bóng người đen kịt tạo thành, trống rỗng hiện ra.
Toàn bộ sinh linh biển Tùng Vân đều nhìn bóng người đen sì này, linh hồn không chịu nổi mà run rẩy.
Bởi vậy cũng biết được tên hắn.
Mặc Sát.
Trương Hạo Ba ngạc nhiên muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại phát hiện mình không cử động được.
Khí tức sụp đổ trong nháy mắt.
Trương Hạo Ba chết!
Trên bầu trời, đám mây đỏ thẫm xuất hiện, liên miên kéo dài bao phủ toàn bộ biển Tùng Vân.
Các sinh linh thấy dị tượng này, trong đầu đều hiện lên đoạn chữ.
“Xích Viêm tiên tôn Trương Hạo Ba, phàm tu đạo 16 năm. Lấy kỳ vật ‘kiếm ý Thiên Sát’ tạo thành đạo cơ, lấy Thủy Phong kiếm pháp tạo thành Kim Đan.”
“Tế Xích Viêm chi phách, lấy thân hợp đạo.”
“May mắn bị trời phạt, đạo tiêu hoàn thiên!”
Nhưng tu sĩ trên đảo Vạn Tiên lại bị cảnh tượng này khiến cho khiếp sợ.
Bởi vì thứ thật sự khủng bố đã hạ xuống.
Bóng người đen như mực xuất hiện sau lưng Trương Hạo Ba, đồng thời cũng giết chết hắn.
Hóa Thần áo trắng, Hồng Hi tiên quân thét dài một tiếng chói tai: “Đi!”
Trong chốc lát, núi đổ ngược, nước sông Lan Thương, tinh mang màu tím, ngân quang rực rỡ, xiềng xích hắc hỏa, tất cả đều lao về phía bóng người màu đen kia.
Cố gắng kéo dài thời gian.
Thiên địa chi phách xa lạ giáng xuống, năm vị tiên quân không hẹn mà cùng lựa chọn rời khỏi biển Tùng Vân.
Chỉ vì khí tức mà bóng người màu đen này tản ra khiến bọn họ hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Nhưng không còn kịp nữa.
Tay phải Mặc Sát khẽ vung lên, một hắc tuyến phóng lên trời, đâm vào trong mặt trời.
Một tiếng rên rỉ vọng đến từ trong đó.