Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1893 - Chương 1894: Sao Băng Gây Tranh Chấp (2)

Chương 1894: Sao băng gây tranh chấp (2) Chương 1894: Sao băng gây tranh chấp (2)Chương 1894: Sao băng gây tranh chấp (2)

Cùng lúc này, còn có một luồng hơi thở quen thuộc truyền đến từ dưới đất.

"Đây là..."

Mọi người trước tiên đều sững sờ.

Sau đó mặt ngập tràn vẻ không dám tin: "Thật sự là Không Minh Lưu Tinh?"

Trong cảm ứng của bọn họ, ngoài khí tức lưu tinh đang tỏa ra, dường như còn có mấy bóng dáng đang nhanh chóng bay khỏi chỗ đất chấn động.

"Đây là thấy không che giấu được nữa, nên muốn trốn?"

Mọi người đều vô thức nghĩ như vậy.

Tuy rất muốn đi thăm dò tận tường, nhưng bọn họ dù sao vẫn nên có chút phòng bị, không manh động, mà đồng loạt nhìn về phía Lâm Bạch.

Lâm Bạch trầm ngâm giây lát, rất nhanh đã đưa ra quyết định.

"Chia binh ra hai đường. Tiền huynh ngươi mang ba người đuổi theo những tu sĩ đang bỏ chạy kia, những người còn lại đi theo ta."

Không nói nhiều, đám người Vạn Tiên Minh rất nhanh đã chia ra bốn người, đuổi về phía chân trời.

Lâm Bạch thì dẫn đội, đi về chỗ truyền đến hơi thở của không miinh lưu tinh.

Suốt dọc đường, tuy có vài trận pháp cản trở.

Nhưng đều bị bọn họ phá dỡ dễ dàng.

"Những trận pháp này, ít nhất cũng là do Nguyên Anh trận pháp sư bố trí."

"Vả lại rất nhiều trận thức, ta còn chưa từng thấy qua. Thú vị..."

Trong lòng mọi người khởi lên hứng thú.

Rất nhanh đã đến nơi.

Một hố rỗng khổng lồ còn sót lại sau vụ nổ, vẫn còn có thể nhìn thấy không ít mảnh vụn của Không Minh Lưu Tinh.

"Đệt! Ác thật, thế mà lại trực tiếp hủy bỏ!"

"Lãng phí thật nha! Bây giờ giá cả của một lưu tinh to cỡ nắm tay cũng đã tăng đến năm chục ngàn độ cống hiến rồi! Còn là có giá mà hiếm hàng!"

"Còn có rất nhiều mảnh vụn, mau nhặt đi, không thể lãng phí!"...

Vốn dĩ đám người Vạn Tiên Minh vẫn xem như có chút tổ chức. Có điều sau khi nhìn thấy mảnh vỡ Không Minh Lưu Tinh đầy đất, lòng tham trong bọn họ bị moi lên, không thể nhịn thêm nữa.

Hô hào bay vào trong hố.

Tuy trong lòng Lâm Bạch cũng có chút thèm thuồng, có điều đã quen quan sát trước xung quanh.

Sau khi thấy dường như không phát hiện nguy hiểm gì, mới bay theo vào trong đó.

"Kỳ quái, ở đây không giống mạch khoáng nguyên bản của lưu tỉnh. Lẽ nào là nhà kho bọn họ thu thập, tích góp...

Lâm Bạch nhặt một mảnh lưu tinh, trong đầu lại nảy ra suy nghĩ này.

Vào lúc này, thần sắc của hắn chợt biến.

Một mũi tên bạch ngọc, không biết tự lúc nào, vô thanh vô tức từ sâu trong lòng đất, bắn vọt về phía đám người bọn họ ở trong hố.

"Cẩn thận!" Lâm Bạch vô thức hét lên.

Toàn lực thi triển lĩnh vực động thiên, còn bố trí xuống hàng trăm đạo cờ lệnh bảo vệ xung quanh.

Nhưng mà mũi tên bạch ngọc đó còn nhanh hơn trong tưởng tượng.

Một quả cầu ánh sáng rực rỡ chói mắt, lan ra từ dưới lòng đất.

Trong khoảng khắc nuốt chứng tất cả tu sĩ trong hố.

Ngay cả động thiên của bọn họ, cũng triệt để tiêu tán.

Cách đó không xa, Trương Minh nhìn cái chết của đám người Vạn Tiên Minh, trong lòng không chút gợn sóng.

"Khâu Đề huynh đệ, ra đi thanh thản."

Không tiếp tục rê rà, Trương Minh vội vàng đi về bên phía các thuộc hạ đang làm mồi đánh lạc hướng.

So với bên phía mình, cảnh ngộ của họ phải nói là vô cùng thê thảm.

Không có đại sát khí như Diệt Quân tiễn, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn nhỏ để ngăn trở. Bọn họ rất nhanh đã bị người của Vạn Tiên Minh đuổi kịp.

Rơi vào trong khổ chiến.

Đợi đến khi Trương Minh đuổi đến, chỉ còn sót lại hai người đang khổ sở chống cự.

Tu sĩ họ Tiên của Vạn Tiên Minh còn khuyên: "Hai đạo hữu sao lại phải khổ vậy chứ? Chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi, sao có thể so sánh với tính mạng bản thân được? Bọn ta cũng không có ý muốn lấy mạng của các ngươi..." Tuy nói như vậy, nhưng công thế trên tay vẫn không hề yếu đi chút nào.

Khải giáp trên người Trương Minh, nổ ra ánh sáng màu đỏ thẫm.

Hóa thành một luồng sáng đỏ, đâm thẳng về phía tu sĩ họ Tiền.

"Tiên huynh cẩn thận!"

Dù sao thì thực lực cũng chênh lệch quá lơn, nên cho dù có chiến giáp hộ thể hỗ trợ, cũng không đủ bù đắp chênh lệch giữa Kim Đan và Nguyên Anh.

Vẫn bị đối phương né được.

Đánh úp không thành, ngược lại còn bị đối phương trọng thương.

Ánh sáng của chiến giáp tức thì trở nên ảm đạm.

"Ể? Pháp bảo hộ thể gì vậy chứ? Đón một đòn toàn lực của ta, lại không mảy may trầy xước?"

Trong ngữ khí của tu sĩ họ tiền có chút kinh ngạc, nổi lên một tia tham lam.

"Xem ra, chúng ta định sẵng phải chết ở đây rồi."

Trong lòng Trương Minh nghĩ vậy.

Có điều không hề hối hận.

Bản thân kéo dài thời gian được như vậy, chắc chi viện của Thánh triều sẽ nhanh chóng đến.

Trước khi mạch khoáng Không Minh Lưu Tinh khổng lồ bị Vạn Tiên Minh phát hiện, Thánh triều có thể chiếm được nơi này.

"Sau khi ta chết, người thân trong nhà, sẽ vinh dự vì ta."

"Nói không chừng, có thể được Thánh Hoàng tự mình xét thưởng."

Trong lòng Trương Minh bình tĩnh, nhìn tu sĩ Vạn Tiên Minh ở phía đối diện, ngữ khí lạnh lùng nói: "Nhiên hồn!"

0

Những thủ hạ còn sót lại nghe lời, không hề do dự.

Trong thần hồn thiêu đốt, vốn không có hơi thở yếu đuối, đột nhiên lân nữa bùng phát.

"Các ngươi điên rồi?!" Tu sĩ Vạn Tiên Minh thét lên hoàn toàn không hiểu.

Đối với những người quyết tử thế này, bọn họ không thể lấy cứng đối cứng được.

Cho dù thực lực đàn áp, nhưng tu sĩ Vạn Tiên Minh cũng khó tránh bản thân không bị hương, tránh là thượng sách.
Bình Luận (0)
Comment