Chương 1895: Sao băng gây tranh chấp (3)
Chương 1895: Sao băng gây tranh chấp (3)Chương 1895: Sao băng gây tranh chấp (3)
Hiệu quả tăng phúc do thiêu hồn mang lại cho tu sĩ dần dần biến mất.
Đám người Trương Minh cuối cùng đã đi đến đoạn cuối sinh mệnh.
Vào lúc ý thức được sinh mệnh sắp tan biến, dường như Trương Minh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Tiểu Tôn tướng quân?”
Trong lòng Trương Minh nhẹ nhõm.
Kim quang vô biên, bao trùm hắn.
Trương Minh giống như đang trôi nổi trên tinh hà, nhìn thấy Thánh Hoàng vô diện to lớn vĩ đại.
Tôn Nhị Lang thu thập ý niệm còn sót lại của đám người Trương Minh sau đó nhìn vê phía đám người Vạn Tiên Minh.
Sát ý tràn ngập, nhất thời bao trùm lấy hắn.
Ngay giây sau, đám người Vạn Tiên Minh đã bồi táng cho dũng sĩ Thánh triều.
Ánh mắt Tôn Nhị Lang nhìn về phía thiên không tĩnh mịch, trong lòng chợt động.
Chỉ về phía trời.
Dị tượng vẫn lạc chậm rãi hiện lên.
Có điều lại mâu thuẫn với sự thực, thông tin vẫn lạc hoàn toàn được làm mới.
Trên nền trời Hồng Trạch giới, lập tức xuất hiện một dòng dị tượng vẫn lạc của đám người Vạn Tiên Minh.
“Tu sĩ Nguyên Anh Lâm Bạch, người phàm tu đạo một trăm sáu mươi lăm...'
"Ở Hồng Trạch giới tranh đoạt không minh luu tinh, bị Tiền Thăng, Tiền Minh, Tiền Túc vây đánh, trọng thương mà chất."
"Thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời!"...
Rõ ràng là bị tiểu đội tiên phong của Thánh triều tru sát, hiện tại nguyên nhân chết trên nền trời lại là tương tranh với "nhà họ Tiền".
Đây là lần đầu tiên Tôn Nhị Lang sử dụng "Soán Thiên phù”, hiệu quả xem ra không tệ.
Tôn Nhị Lang dùng đá chiếu ảnh ghi kỹ lại cảnh tượng trên trời, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Sau đó hắn dựa theo tin tức Trương Minh để lại, tìm đến mạch khoáng Không Minh Lưu Tỉnh. Cẩn thận thu thập tất cả, rồi cố ý rắc những mảnh vụng rơi rớt trên chủ thể mạch khoáng ở Hồng Trạch giới, sau cùng xóa sạch dấu vết tranh đấu.
Làm xong hết, Tôn Nhị Lang mới thong thả rời đi.
Rất lâu sau, Hồng Trạch giới bị lấp liếp, thiên cơ bị thay đổi, dần dần khôi phục bình thường.
Vạn Tiên Minh, Nhạc Dương Châu, Tiền gia.
Gia chủ nhà họ Tiên, sắc mặt Tiền Vạn Lăng hóa thần đỉnh phong cảnh âm trầm, đám người Tiền Thăng, Tiền Minh, Tiên Túc đứng ở dưới, có chút không hiểu gì.
"Nói xem chuyện tốt các ngươi đã làm."
"Chuyện tốt gì chứ?" Tiền Thăng sững người.
"Đại ca, đột nhiên gọi bọn ta sang, còn dáng vẻ thế này. Rốt cuộc có chuyện gì?" Tiền Túc có chút không hiểu.
Tiền Vạn Lăng đập mạnh lên bàn: "Còn giấu giếm! Nhà họ Lâm đã tìm đến cửa rồi! Lâm Bạch còn là người kế thừa được nhà họ Lâm ký thác kỳ vọng, thế mà lại bị các ngươi giết chết, sao có thể bỏ qua được?! Không Minh Lưu Tinh tuy là đồ tốt nhưng cũng phải có mệnh dùng mới được!"
"Hữu dũng vô mưu! Ngu hết thuốc chữa!"
Gia chủ nhà họ Tiền nhìn đám huynh đệ nhà mình, trong mắt ngập tràng lửa giận. Nếu không phải máu mủ ruột rà, hắn hận không thể lập tức một chưởng đánh chết đám người bọn họ.
"Đợi đãi!" Tiên Minh lập tức hiểu ra, thần sắc chợt biến, hoảng hốt hỏi: "Lâm Bạch cái gì, Không Minh Lưu Tinh cái gì, đại ca huynh có nhầm không vậy? Bọn ta giết Lâm Bạch? Đùa gì vậy chứ?"
0
Tiên Vạn Lăng thấy bọn họ vẫn không chịu thừa nhận, trong lòng đã thất vọng đến cùng cực: "Vì Không Minh Lưu Tinh, ngay cả ta cũng giấu? Được lắm!"
0
Tiên Vạn Lăng tức giận, lập tức lấy ra một khối lưu ảnh thạch, phát ra dị tượng vẫn lạc ở Hồng Trạch giới.
Nhìn thấy dị tượng thiên đạo trước mặt, ma anh em nhà họ Tiền lập tức ngây ngốc.
"Không đúng, đai ca! Bọn ta thật sự không làm chuyện này!"
"Có người hãm hại bọn ta! Đại ca ngươi phải tin bọn ta!"
Sau giây phút ngây ngốc tạm thời, ba huy đệ đồng loạt kinh hô, kêu oan. Tiền Vạn Lăng nhìn chằm chằm bọn họ, lại không nhìn ra được chút khe hở ngụy trang trong thay đổi biểu cảm cũng không có.
"Kỹ năng diễn xuất của đám ngu xuẩn này, cũng không tốt đến vậy, lẽ nào..."
Lần này, đến cả Tiên Vạn Lăng cũng không thể hiểu nổi.
"Vậy khoảng thời gian trước, đám người các ngươi ở đâu?"
Đám người Tiền Thăng nghe vậy, có hơi ngơ ngẩn.
Có điều trong ánh mắt sắp giết người của đại ca, bọn họ vẫn phải nói ra sự thật.
"Hôm đó bọn ta hấp thụ thái dương chỉ khí ở tiểu lâu tại hô Nhạc Dương để tu hành, đột nhiên vô thức cảm nhận được ở cách đó không xa có địa mạch bất thường, giống như có bảo vật gì đó sắp xuất thế. Thế là bọn ta đi đến đo thăm dò. Không ngờ vừa đến đó, địa mạch chỉ lực đột nhiên bùng nổ, bọn ta bị cuốn vào trong địa mạch, mất đi khổng chế, không thể không chế chính mình..."
0
"Mãi đến gần đây mới thoát ra được." Tiền Thăng kể rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Nhìn thấy ánh mắt của đại ca Tiền Vạn Lăng tỏa ra âm trầm, hắn bèn vội vàng bổ sung: "Thật đó. Không tin thì ngươi nhìn đi, bởi vì trâm luân trong địa mạch thời gian dài, cho nên linh lực trong cơ thể ta không tránh khỏi bị nhiễm địa mạch rất nặng."
0
Tiên Vạn Lăng nghe vậy bèn quét qua cơ thể ba người, quả nhiên phát hiện vết tích xâm nhập của địa mạch chỉ lực vô cùng rõ ràng.
Bèn trâm mặc không nói gì.
Ba anh em nhà họ Tiên cho rằng đại ca vẫn chưa tin, vẫn muốn tiếp tục biện bạch.
Lại nghe thấy Tiền Vạn Lăng thở dài một tiếng: "Ta tin các ngươi thì sao chứ? Nhà họ Lâm tin, thế nhân sẽ tin sao?
"Hình ảnh lưu ảnh thạch ghi lại, được chứng nhận, không phải ngụy tạo."
"Huốn hồ, còn liên quan đến bảo vật như 'Không Minh Lưu Tỉnh..."