Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1896 - Chương 1897: Một Người Thành Vạn Quân (2)

Chương 1897: Một người thành vạn quân (2) Chương 1897: Một người thành vạn quân (2)Chương 1897: Một người thành vạn quân (2)

Bóng dáng đám người Trương Minh kim quang chói lọi bay ra từ trong thân điện phù không, chứng thực lời nói của Thánh Hoàng.

Con dân Đại Khởi hoan hô thần ân của Thánh Hoàng, sợ hãi với cái chết cũng biến thành muốn bước vào thần điện phù không, trở thành cuồng nhiệt anh linh bất hủ.

Tôn Nhị Lang biết, cái gọi là anh linh, chắc hẳn sư tôn dùng thần lực hóa hình tia ý niệm còn sót lại của họ.

Tuy có khác biệt rất lớn với vĩnh sinh, bất hủ thật sự.

Nhưng cũng được xem là một phương pháp cứu cánh sau khi chết.

So với hồn phi phách tán, triệt để tịch diệt, lưu lại chút dấu tích cuối cùng trên thế giới này cũng tốt.

Nhưng đối với Tôn Nhị Lang mà nói, cố gắng giảm thiểu sự hi sinh của tướng sĩ, mới là chính đáng.

Hắn đến nơi bí mật chết tạo vũ khí chiến tranh của Thánh triều.

Diệt Quân tiễn, Soán Thiên phù, đều xuất phát từ đây.

"Bái kiến Xảo Công tiền bối."

Tôn Nhị Lang nói với cư sĩ Xảo Công đang bận rộn.

Xảo Công không đáp, chỉ chuyên tâm nhìn về con rối màu đen không ngừng chuyển động trong không gian phía trước.

Tôn Nhị Lang cũng không để tâm, mà nhìn về phía con rối.

"Tốc độ nhanh thật."

Con rối màu đen không ngừng di chuyển, thân phì chớp nhoáng, thậm chí thoát khỏi khóa thần thức của Tôn Nhị Lang.

"Chậm! Vẫn quá chậm!"

"Nguyên lực cung cấp chỉ có nhiêu đó, muốn phát huy cơ năng lý tưởng như trong tượng tưởng, vẫn có hơi miễn cưỡng."

Xảo Công tiếc nuối nói.

"Tôn tiểu tử, ngươi lên đấu thử với nó xem sao."

Xảo Công chợt nói.

Tôn Nhị Lang gật đầu, lập tức bước lên thử nghiệm.

Con rối màu đen dừng tốc hành di chuyển, quay lại phát một đòn tấn công toàn lực về phía Tôn Nhị Lang.

Phương thức tấn công chủ yếu có hai loại, một loại bắn ra tử quang hác sắc mang theo hơi thở diệt vong.

Ngoài ra còn một loại trận pháp module dẫn nổi, dùng trận pháp để bắt và tổn thương kẻ địch.

Dường như có thể chiến đấu với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong bình thường, nhưng hiển nhiên, căn bản không thể làm tổn thương Tôn Nhị Lang.

Tôn Nhị Lang nhẹ nhàng tránh khỏi đòn tấn công của con rối màu đen, đồng thời búng tay ra mấy quả cầu sáng màu lam.

Cầu sáng hóa thành khúc tuyến khác nhau, tinh chuẩn khóa lấy đòn tấn công của con rối.

Một luông ánh sáng âm u lóe qua người con rối, thế mà lại hấp thụ chiêu thức của Tôn Nhị Lang.

"Tiểu tử, lần trước đến vẫn chưa thấy đúng không."

"Chiêu này gọi là, lấy đạo của người trả lại cho người."

Xảo Công nói như vậy, trên người con rối đen, sáng lên từng tia sáng xanh lam.

Những quả cầu sáng xanh lam đó, lần nữa bị nó phản hồi lại.

"Đây vẫn chỉ là một con rối, ưu thế sản xuất hàng luận thể hiện ở số lượng."

Kèm theo lời nói của Xảo Công, chớp mắt lại có mấy mươi con rốt xuất hiện trong không gian thực nghiệm.

Trong lúc bọn chúng đối chiến, Tôn Nhị Lang phát hiện những con rối này dương như là cùng một thể.

Không chỉ phối hợp nhịp nhàng, mà còn thấp thoáng hình thành trận thế.

Vả lại bất kỳ một con rối nào trong đó, đều có thể hấp thụ toàn bộ đòn tấn công của bọn nó, tập trung phản đạn lại.

Cho dù thực lực của Tôn Nhị Lang bất phàm, thì dưới tình huống không dùng đến sát chiêu, đối phó với hơn ba mươi con rối, cũng có chút lực bất tòng tâm.

Sau khi bảo dừng thực nghiệm, Tôn Nhị Lang quay lại bên cạnh Xảo Công.

"Xảo Công tiền bối, con rối sản xuất hàng loạt thế này, có thể một lân xuất quân được bao nhiêu.'

Xảo Công nhún vai: "Tiểu tử, đây chính là cơ mật của Thánh triều. Cho dù ngươi là chân truyên của Thánh Hoàng, cũng không thể nói tường tận với ngươi được." Tôn Nhị Lang không khỏi nghẹn lời.

Xảo Công cười ha ha: "Đùa ngươi thôi."

"Năm mươi "Con Rối Thánh Quân" là một tổ, cần sự thao túng của tu sĩ đặc thù mới có thể phát huy chiến lực lớn nhất."

"Bao vây tiêu diệt hóa thần, chắc không thành vấn đề."

Tôn Nhị Lang nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng.

"Có giới hạn số lượng Con Rối Thánh Quân có thể thao túng không?”

"Giới hạn?" Xảo Công khẽ sững người, sau đó hiểu ra.

"Ngươi muốn thử à?" Tôn Nhị Lang gật đầu.

Xảo Công trầm ngâm giây lát, đưa một cái mâm tròn bằng hắc ngọc sang.

"Không cần miễn cưỡng."

Tôn Nhị Lang đón lấy mâm tròn, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng ngàn con rối màu đen xếp hàng chỉnh tề, đứng thẳng tăm tắp.

Suy nghĩ giống như là dây tơ, nối với vô số con rối này.

Mỗi một con rối, đêu giống như có ý thức của bản thân.

Sau khi kết nối, thần hồn của Tôn Nhị Lang giống như bị một vật nặng nề treo lên trở nên có hơn nặng nhọc.

Có điều cũng bởi thế đã thực hiện thao túng với con rối.

Tôn Nhị Lang đã quen với thân xác của con rối, trong lòng khẽ động, chỉ thấy một con rối bay đến chỗ thực nghiệp.

Bắt đầu tuần phi, tấn công thực nghiệm.

Sau khi qua một lúc thích ứng, Tôn Nhị Lang cảm thấy gánh nặng trong thần hồ đã trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.

Thế là bắt đầu kết nối với con rối khác.

Tiếp theo đó, là con thứ ba, thứ mười, thứ năm mươi.

Trong ánh mắt Xảo Công cư sĩ dần dần có chút ngạc nhiên, tổng lượng con rối Tôn Nhị Lang thao túng, lại vượt hơn một trăm con.

Đồng thời nhìn thần sắc, giống như nhẹ nhàng như không.

"Tiểu tử ngươi..."

"Được nhai"

Xảo Công cư sĩ đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Nếu một mình người thao túng Con Rối chương 163/. ắiot ngươi thanh vạn quan (2) Thánh Quân, có khi nào sẽ có hiệu quả tốt hơn chăng?”
Bình Luận (0)
Comment