Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1897 - Chương 1898: Kiếm Chỉ Vạn Tiên Minh

Chương 1898: Kiếm chỉ Vạn Tiên Minh Chương 1898: Kiếm chỉ Vạn Tiên MinhChương 1898: Kiếm chỉ Vạn Tiên Minh

Tôn Nhị Lang không đáp lại lời của Xảo Công, bởi vì cực hạn của hắn kém xa.

Một trăm, hai trăm, năm trăm...

Thẳng đến khi số lượng con rối màu đen trong trạm thí nghiệm xuất hiện vượt qua một ngàn, trong ánh mắt của cư sĩ Xảo Công cảm thấy kinh ngạc, Tôn Nhị Lang mới ngừng tiếp tục trưng binh.

Hơn một ngàn con rối màu đen chiến đấu với nhau, phương thức đối chiến khác nhau, căn bản không nhìn ra là do một người ở sau lưng điều khiển.

Làm lấy được mức như thế, Tôn Nhị Lang còn có dư lực nói chuyện phiếm với Xảo Công.

"Tiên bối nói đùa rồi, ta là đệ tử đầu tiên của thánh hoàng, tương lai chinh phạt Vạn Tiên Minh, làm soái không làm tướng. Huống hồ những con rối này tuy rất mạnh..."

"Nhưng ta cũng không yếu."

Trong giọng nói Tôn Nhị Lang tràn đầy tự tin: "Điều khiển những con rối này, giao cho thuộc hạ của ta là được. Ta cũng không tin con rối thánh quân mà tiền bối tạo ra còn có thể nhiều hơn tướng sĩ Thánh triều chúng ta?"

Xảo Công xua tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Không không không, tiểu tử ngươi hiểu lầm rồi. Ta nói không phải con rối thánh quân bình thường này. Mà là kiểu..."

Khi nói chuyện, theo từng luồng hắc quang lấp lóe, một ngàn con rối được Tôn Nhị Lang triệu hồi ra trước sau biến mất trong trạm thí nghiệm.

Thay vào đó một khe nứt không gian con rối khổng lồ kim quang rực rỡ như Thánh triều giáng xuống không trung thần điện anh linh.

Khí tức thân bí mà uy nghiêm thổi quét cả sân thí luyện.

Phong ấn quanh thân bởi vì xung kích thật lớn rắc rắc rung động, giống như sẽ vỡ vụn bất kỳ lúc nào.

Ánh mắt của con rối màu vàng nhìn chăm chú vào Tôn Nhị Lang, giống như thần linh nhìn chăm chú thế gian, lạnh lùng, vô tình.

Bị đối phương tập trung, Tôn Nhị Lang lại sinh ra ảo giác giống như đối mặt với sư tôn.

"Đây là..."

Tôn Nhị Lang có chút giật mình nhìn về phía cư sĩ Xảo Công.

Xảo Công hài lòng với bản thân nói: "Đây mới là con rối lớn mạnh tài nghệ nhất có thể đại biểu Xảo Công ta. Con rối thánh quân màu đen vừa nãy chẳng qua hàng thông thường, vật liệu tiêu hao trong chiến tranh thôi."

"Ngươi cũng không nghĩ thử, thứ đồ cao cấp chân chính, sao ta có thể cứ như vậy yên tâm để ngươi đi thí nghiệm dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị gì."

Tôn Nhị Lang nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng mà rất nhanh lực chú ý đã về tới trên người con rối màu vàng đứng sừng sững lẳng lặng trước mắt.

"Tiên bối, thực lực của con rối này như thế nào?"

Xảo Công ngạo nghề nói: "Không phải ta đả kích ngươi, nhóc Tôn. Tuy ngươi là đại đệ tử của thánh hoàng nhưng nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của con rối này."

Tôn Nhị Lang nhất thời nheo mắt lại nhưng chưa lên tiếng phản bác.

Xảo Công tiếp tục nói: "Con rối này có thể không giống với loại sản xuất hàng loạt, mỗi một con đều do ta tự mình tạo ra, hơn nữa do thánh hoàng..."

Xảo Công dừng một chút: "He he, dù sao ngươi chỉ cần hiểu, con rối màu vàng này cực kỳ trân quý là được. Cho dù sức mạnh Thánh triều tạo ra cũng không vượt qua mười con."

"Tương tự, yêu cầu điều khiển nó cũng rất cao. Trước đó ta còn có chút buồn rầu, đi đâu tìm kiếm người điều khiển thích hợp. Không ngờ tiểu tử ngươi còn che giấu một chiêu..."

"Ngươi có thể đồng thời điều khiển hơn ngàn con rối sản xuất hàng loạt, vậy thì điều khiển năm con rối màu vàng, hẳn là không thành vấn đề."

'Chênh lệch lớn như vậy?" Tôn Nhị Lang nhíu mày nói.

"He he, ngươi thử một lần là biết." Xảo Công nhét một quả cầu màu vàng vào trong thức hải của Tôn Nhị Lang.

Âm!

Hình ảnh trước mắt ầm ầm vỡ vụn, tựa hồ trong nháy mắt từ trạm thí nghiệm đi tới trong tinh hải hắc ám vô tận.

Phía trước hai quả cầu khổng lồ màu vàng ròng tản ra nóng rực và ánh sáng.

Tôn Nhị Lang bất tri bất giác bị nó hấp dẫn, đến gần mới rõ ràng phát hiện đây là hai mắt của con rối màu vàng!

Ý niệm thoáng chốc bị thu hút, đợi đến lúc Tôn Nhị Lang phục hồi tinh thần lại, hắn có chút kinh ngạc nhìn hai tay mình.

Thể xác ban đầu không cảm ứng được.

Thân xác hiện tại của mình lại biến thành con rối màu vàng đó.

Hơn nữa... Tôn Nhị Lang có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, trong cơ thể chảy xuôi sức mạnh không biết cuồn cuộn vận chuyển.

"Đây là...'

Ngay thời khắc hắn ngây người, giọng nói của Xảo Công truyền đến từ bên tai: "Ta sẽ truyền tống ngươi đến hư không ngoài tiểu thế giới Đại Khải, trong trường săn bắn đặc biệt. Ngươi có thể ở đó, thỏa sức thí nghiệm thân thể con rối này."

Không gian quanh mình vặn vẹo một trận, Tôn Nhị Lang nháy mắt đi tới một chỗ hư không hắc ám.

Mang máng có thể nhìn thấy cảnh tượng phía xa Thánh triều bị rất nhiều tiểu thế giới vây quanh.

“Gào!"

Một cự mãng ngân lân dài đến vạn trượng không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, mở ra cái miệng khổng lồ như bồn máu.

Ngay sau đó trực tiếp nuốt con rối màu vàng mà Tôn Nhị Lang điều khiển vào.

Nhưng mà Tôn Nhị Lang vẫn chưa làm bất kỳ phòng ngự nào, chỉ là tùy ý mặt ngoài con rối tản mát ra một trận ánh sáng.

Cự mãng ngân lân bị ngọn lửa thiêu đốt, trong kêu rên biến thành tro tàn đau khổ chết đi.

Cái chết của cự mãng giống như ném cục đá vào hồ nước, nổi lên từng trận sóng gợn.

Trên trăm hung thú không biết tên, từ trong bóng đêm chợt xuất hiện, hoàn toàn giống như không có bất kỳ lý trí gì tấn công tới Tôn Nhị Lang.
Bình Luận (0)
Comment