Chương 1929: Muốn tạo Diễn Pháp Giác
Chương 1929: Muốn tạo Diễn Pháp GiácChương 1929: Muốn tạo Diễn Pháp Giác
"Hầu như không cần tốn gì, ta vẫn có thể tăng đồ vật trên phạm vi rộng... khó có thể nói nó mạnh đến mức nào, chắc chắn sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa, ta cũng có thể tùy chỉnh việc huấn luyện theo nhu cầu của mình."
"Theo một ý nghĩa nào đó, đây là thuật trận luyện khác loại.'
Trong lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, nhân cách được mô phỏng của Giải Ly điệp cuối cùng đã chính thức hóa thành hình.
Tướng mạo đó chính là tu sĩ mà Lý Phàm cảm thấy dễ sai khiến nhất trong trăm kiếp luân hồi: Cao Viễn.
Lý Phàm từng đảm đương chức đảo chủ thay thế của đảo Vạn Tiên, Cao Viễn bất luận là quan sát sắc mặt người khác hay là năng lực tận trung với cương vị của mình đã để lại ấn tượng khá tốt trong lòng Lý Phàm.
Nhìn thuận mắt nên đã mô phỏng nhân cách dựa theo bộ dạng mà hắn đã thiết lập sẵn.
Về phần Cao Viên thật sự bây giờ như thế nào...
Lý Phàm không quan tâm.
"Chủ nhân, ngài có việc gì cần ta phục vụ." Cao Viễn hết sức cung kính.
"Tổng hợp lại dữ liệu đại trận tiên cấp hiện có, thôi diễn mối liên hệ giữa chúng với nhau, cùng với các đơn nguyên cơ sở chung của trận pháp."
"Coi đây là cơ sở, hãy cải tiến thôi diễn thực hiện thống nhất trận pháp Huyền Hoàng giới. Tất cả kết quả đều phải ghi lại và lưu giữ."
"Đồng thời, cố gắng tìm những cách khả thi để thăng tiến bản thân..."
Lý Phàm ban hành một loạt mệnh lệnh.
Giải Ly điệp cuối cùng hoàn toàn đứng yên trong giây lát. Sau đó nó bắt đầu vận chuyển nhanh trở lại.
So với lúc trước, nó có vẻ càng ngay ngắn rõ ràng hơn.
Lý Phàm có thể nhìn thấy phản hồi của nhân cách được mô phỏng được phản ánh trong dữ liệu.
Ví dụ: tỷ lệ lực tính toán của Giải Ly điệp cuối cùng được sử dụng bởi mỗi nhiệm vụ, cùng với thời gian ước tính còn lại cần thiết để hoàn thành.
Sau khi nhiệm vụ có kết quả, nhân cách được mô phỏng sẽ tự động chỉnh lý tốt thành quả, chờ đợi tiếp nhận kiểm duyệt từ Lý Phàm.
"So với lúc trước thì bây giờ dùng tốt hơn nhiều." Áp lực trong đầu biến mất, nhưng hiệu suất thôi diễn của Giải Ly điệp tăng lên thay vì giảm đi.
"Đây chính là phương pháp nghiền áp đến từ Tiên giới."
"Trước đây, ta giống như cầm súng đạn trong tay mà chỉ biết bắn."
"Còn giờ đây đều là những hiểu biết thu được từ việc khám phá trận pháp Tiên giới."
Nghĩ tới đây, Lý Phàm dừng lại một chút, nhìn về Diễn Pháp Giác phờ phạc đang gục trên bàn dài.
"Nói mới nhớ, tình cảnh của thứ nhỏ bé này cũng giống như ta lúc trước.
"Có điều, nơi này canh phòng nghiêm ngặt, không có cách nào một mình tiếp xúc với nàng.
Lý Phàm liếc nhìn hai vị Hợp Đạo trấn thủ là Trương Hư và Hoa Nguyệt Dạ, suy nghĩ kế hoạch trong đầu.
Buồn ngủ thì đã có người đưa gối, không quá mấy ngày nữa, Lý Phàm chờ đợi một cơ hội tốt.
"Mời Diễn Pháp Giác diễn pháp?"
"Chuyện này không phải là phúc lợi nhận được sau khi chúng ta trấn thủ đủ một trăm tuổi ư? Sao bây giờ có thể sắp xếp rồi?"
Lý Phàm nhìn vẻ mặt khó hiểu của trưởng lão Triệu Sĩ Hoan của Hộ Pháp đường.
Triệu Sĩ Hoan mỉm cười: "Tôn gia các ngươi có công với Tiên Minh, thông qua quyết nghị chung của Hư thủ tịch và toàn thể thành viên trưởng lão hội của Hộ Pháp đường, giảm thời hạn trấn thủ của người từ ba trăm năm xuống hai trăm năm."
"Nhưng phúc lợi, công huân tương ứng cũng rất nhiêu. Về điểm này ngươi cứ yên tâm."
Lúc này, Lý Phàm nhớ tới lời đảm bảo của Tôn Lộ Viễn tới thăm lúc trước.
"Xem ra lần này Khư Uyên Huyền không lừa dối hắn."
Triệu Sĩ Hoan tiếp tục hỏi: "Suy cho cùng, chuyện quá đột ngột, nếu Tôn huynh cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị xong thì cũng có thể giữ lại cơ hội này. Đợi sau này cùng sử dụng."
"Lần này ta tới là có việc muốn thông báo cho ngươi biết."
So với Trương Hư và Hoa Nguyệt Dạ, thái độ đối đãi của Triệu Sĩ Hoan với Lý Phàm rõ ràng rất khách khí. Dù sao cũng là thủ tịch trưởng lão đích thân chào hỏi, địa vị tương lai trong Hộ Pháp đường chắc hẳn sẽ không thấp, tạo mối quan hệ tốt trước cũng là chuyện thường tình của con người mà.
"Vậy thì đa tạ Triệu trưởng lão...' Lý Phàm ngẫm nghĩ một lát, trâm giọng: "Gần đây ta cảm nhận được gì đó, nên đang định trực tiếp dùng cơ hội diễn pháp lần này." Triệu Sĩ Hoan gật đầu.
Trong ánh mắt hâm mộ của hai vị trấn thủ khác, Lý Phàm rời khỏi tòa trấn thủ, nhẹ nhàng bay tới trước mặt bé gái Diễn Pháp Giác.
Diễn Pháp Giác trừng mắt trước kẻ thù lớn thường xuyên thúc giục và áp bức mình, hai má cũng phồng lên.
"Ta đã đủ vất vả rồi, sao lại còn phải... Diễn Pháp Giác đang muốn căn nhằn một phen nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Lý Phàm, lời nói ra đến cửa miệng rồi lại phải rút vê.
Có vẻ như việc Lý Phàm điều chế Diễn Pháp Giác trong khoảng thời gian này đã có hiệu quả nhất định.
Tuy nhiên, Diễn Pháp Giác bề ngoài vẫn có vẻ không phục, trừng to mắt nhìn chằm chăm Lý Phàm.
Thấy cảnh tượng này, những tồn tại khác trong không gian diễn pháp đều buồn cười.
Nhất thời, bầu không khí tràn ngập sự vui vẻ.
Suy cho cùng, đều là người mình cả, đâu cần thiết phải phòng bị dư thừa. Những vị trấn thủ khác cũng xem kịch với tâm thái vui vẻ.
"Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi. Ngươi có yêu cầu gì thì nhanh nói đi."
Diên Pháp Giác mệt mỏi gục trên bàn dài, nói như thể nhận mệnh lệnh.