Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1930 - Chương 1931: Muốn Tạo Diễn Pháp Giác (3)

Chương 1931: Muốn tạo Diễn Pháp Giác (3) Chương 1931: Muốn tạo Diễn Pháp Giác (3)Chương 1931: Muốn tạo Diễn Pháp Giác (3)

Nàng không chút khách khí phân phó: "Giúp ta thôi diễn công pháp!"

"Không bao giờ dừng lại!"

"Hiện tại ta đã tích trữ được gân mười năm rồi, ngươi ít nhất phải để dành cho ta năm mươi năm!

Bé gái vừa nói, ánh mắt vừa lóe sáng, giống như đã bắt đầu tưởng tượng về tương lai tốt đẹp rồi.

“Tích trữ mười năm....

“Đây là ý gì?"

Đúng lúc này, Lý Phàm hơi ngạc nhiên và hỏi lại.

Lời này trực tiếp khiến vẻ mặt Diễn Pháp Giác cứng đờ.

"Ngươi!" Ngón tay nhỏ mũm mĩm của nàng chỉ vào nhân cách được mô phỏng, tỏ vẻ khó tin.

"Làm sao có thể? Sao ngươi lại có linh trí? Rõ ràng chỉ là một ta khác được máy móc hóa thôi mà..."

"Chẳng qua chỉ là một ám môn không đáng nhắc đến thôi.' Lý Phàm bày ra tư thế vô cùng lễ phép, giải thích với Diễn Pháp Giác.

"Ngươi không cần lo lắng, đúng là nhân cách được mô phỏng sẽ không có suy nghĩ riêng. Tình huống hiện tại là do ta tạm thời tiếp quản nhân cách, chỉ là phương tiện để trao đổi với ngươi mà thôi." Lý Phàm chậm rãi nói.

"Ngươi muốn làm gì?" Trong đôi mắt to của Diễn Pháp Giác dường như đang ngấn lệ, trông thật đáng thương.

"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không nên làm bừa! Ta la lên bây giời"

Lý Phàm làm ngơ với kỹ thuật diễn xuất vụng về của Diễn Pháp Giác.

Hắn quay trở lại với chủ đề "tích trữ mười năm' kia.

"ÀI Ta hiểu rồi. Thật ra, thời gian ngươi cần để hoàn thành việc thôi diễn công pháp mỗi lần ít hơn những gì ngươi biểu hiện ra."

"Mỗi một lần hoàn thành công việc thôi diễn, sẽ tiết kiệm một ít thời gian rảnh rỗi. Đây chính là tích trữ của ngươi."...

Theo những lời Lý Phàm không ngừng nói ra, sắc mặt Diễn Pháp Giác dần tái nhợt.

"Vậy mà trong lúc vô tình đã tích trữ được nhiều thời gian rồi." "Tổng cộng cần năm mươi năm à..."

"Đây đã không thuộc phạm vi lười biếng nữa rồi."

Lý Phàm nhìn thẳng vào Diễn Pháp Giác.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha ha...

Trong mắt Diễn Pháp Giác hiện lên một tia hoảng hốt, định qua loa lấy lệ.

"Đừng nghĩ qua mặt ta được, thành thật khai báo. Bằng không ta gọi người tới đó! Phát hiện Diễn Pháp Giác có mưu đồ bất chính, đây chắc chắn là công lớn. Chưa biết chừng ta còn có thể trực tiếp bước ra ngoài trước." Lý Phàm cười như không cười uy hiếp nàng.

"Cái gì mà mưu đồ bất chính chứ!" Diễn Pháp Giác thở hổn hển nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Nhưng Lý Phàm bản tôn ở trong quả cầu ánh sáng ký tự lại đột nhiên lên tiếng: "Này..."

Ánh mắt của trấn thủ Hợp Đạo Trương Hư và Hoa Nguyệt Dạ ở bên ngoài thoáng chốc bị thu hút.

Bé gái Diễn Pháp Giác nhất thời luống cuống.

"Đừng! Có lời gì thì cứ từ từ nói màt” Nàng bước nhanh xông tới trước mặt nhân cách được mô phỏng, mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn Lý Phàm.

Trong không gian Diễn Pháp Giác, Lý Phàm bản tôn hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hai vị đạo hữu, ta muốn thỉnh giáo một chút. Loại công pháp tương tự loại đã xin Diễn Pháp Giác thôi diễn ra, có được truyền ra ngoài không? Ta biết rằng quy định pháp luật của Tiên Minh không cho phép truyền ra ngoài, nhưng..."

Trương Hư cười nói: "Tôn đạo hữu chẳng lẽ là muốn vì đứa con trai mới ra đời của mình mà mưu cầu một môn công pháp? Theo lý thuyết thì không được làm như vậy nhưng người chịu trách nhiệm giám sát cũng là người của Hộ Pháp đường. Thế nên..."

Trương Hư lộ ra ánh mắt biểu thị ý ngươi hiểu mà.

Lý Phàm chắp tay, tỏ vẻ đã hiểu.

Còn Diễn Pháp Giác ở bên trong quả cầu ánh sáng ký tự, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe được cuộc trò chuyện của ba vị trấn thủ Hợp Đạo.

"Nhà ngươi thật là... !" Vẻ mặt Diễn Pháp Giác lại thay đổi, cố gắng bày ra vẻ mặt hung ác.

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nhân cách được mô phỏng đưa tay phải ra, gập đầu ngón tay lại chuẩn bị đánh vào đầu Diễn Pháp Giác.

Diễn Pháp Giác vô thức tránh né nhưng rất nhanh nàng ý thức được đối phương chẳng qua chỉ là thân thể mô phỏng chứ không phải thân thể tồn tại thât, cho nên thẹn quá hóa giận.

Nhưng Lý Phàm lại lộ nét mặt cười như không cười lần nữa khiến Diễn Pháp Giác lại rén.

Cuối cùng, Diễn Pháp Giác tự biết mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, nàng nhận thua.

"Được rồi, ta nói cho ngươi biết cũng được. Nhưng phải đồng ý trước với ta, tuyệt đối không được mật báo với Vạn Tiên MinhI" Diễn Pháp Giác trở nên nghiêm túc.

Lý Phàm lại mỉm cười, hỏi ngược lại: "Nếu như ta trung thành với Vạn Tiên Minh thì sao lại mượn cơ hồi xin ngươi diễn pháp để truyên phương pháp mô phỏng nhân cách này cho ngươi chứ?”

Diễn Pháp Giác nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, biết Lý Phàm nói có lý.

Hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vỗ cái bốp, cảnh tượng trong quả cầu ánh sáng ký tự bỗng nhiên biến đổi.

Một giá sách bạch ngọc vô cùng vô tận, thẳng tận chân trời xuất hiện, trên đó bày chỉ chít ngọc giản khác nhau.

Mỗi một miếng ngọc giản đều ghi lại một môn công pháp.

"Ban đầu, thiên tôn bảo ta dùng hết tất cả các phương pháp trong thiên hạ."

"Khi đó ta vẫn còn quá non trẻ, cho rằng dựa vào năng lực của ta, đó chỉ là việc nhỏ. Cho nên ta đã nhanh chóng đồng ý. Haizz, bây giờ nghĩ lại, thật là hô đồI" Diễn Pháp Giác than ngắn thở dài như bà cụ non.

"Thôi diễn không hết! Căn bản là thôi diễn không hết!"

"Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn lâu lắm mới có thể đạt thành mục tiêu! Ta cảm giác bản thân sắp đến cực hạn rồi!"
Bình Luận (0)
Comment