Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1931 - Chương 1932: Quê Hương Diễn Pháp Giác

Chương 1932: Quê hương Diễn Pháp Giác Chương 1932: Quê hương Diễn Pháp GiácChương 1932: Quê hương Diễn Pháp Giác

Diễn Pháp Giác túm tóc mình, mặt mày đăm chiêu.

"Ta biết ta cân phải nghĩ ra biện pháp để thay đổi mọi thứ!" Trong ánh mắt bé gái chợt hiện lên một tia kiên định.

"ổ? Làm sao thay đổi?" Lý Phàm quan sát công pháp xung quanh, hứng thú hỏi lại.

"Hừ. Lão nương tự có diệu kết" Diễn Pháp Giác hai tay chống nạnh, hết sức đắc ý.

"Tóm lại, chỉ cần cho ta năm mươi năm rảnh rỗi, ta có thể tìm được phương pháp hoàn toàn thoát khỏi bể khổ này! Đến lúc đó, ta nhất định phải đánh một giấc ngủ thật no say."

Lý Phàm không hỏi tới cùng mà chỉ lặp lại mấy từ: 'Năm mươi năm."

"Vậy nếu bây giờ có nhân cách mô phỏng này hỗ trợ thì ngươi cần bao lâu mới có thể đạt được mục tiêu?”

Diễn Pháp Giác xoay tròn đôi mắt, ho nhẹ: "Ta vẫn chưa thử, không biết hiệu suất của thứ này như thế nào? Hay là ngươi nhường ta trước..."

Lý Phàm lập tức đồng ý.

Sau một trận ánh sáng mờ chớp động, nhân cách mô phỏng khôi phục trở lại dáng vẻ máy móc lúc trước.

"Chủ nhân, ta có thể giúp ngài việc gì?" Nhân cách mô phỏng hết sức chuyên nghiệp.

Diễn Pháp Giác vung tay lên, hạ mệnh lệnh khiến nó tiếp quản toàn bộ công việc thôi diễn.

Quả cầu ánh sáng ký tự khổng lồ không ngừng chuyển động, một ngọc giản công pháp thành hình xuất hiện trên giá sách bạch ngọc.

Diễn Pháp Giác nhìn những ngọc giản này xuất hiện, trong lòng vui sướng, cười khúc khích không thôi.

Bảy ngày đã trôi qua.

Giọng nói Lý Phàm lần nữa vang lên.

Trong nháy mắt, hắn tiếp quản nhân cách mô phỏng, tiến trình thôi diễn công pháp trong quả câu ánh sáng ký tự bị cắt ngang.

"Khò...

'Khò khè...'

Lý Phàm chăm chú nhìn lại, chỉ thấy bé gái Diễn Pháp Giác đang lơ lửng trên không và ngủ say. "Hù..." Sau khi bị Lý Phàm đánh thức, bé gái vẫn còn dùng sức dụi dụi đôi mắt mình.

Nàng hơi mơ hồ: "Đã qua bao nhiêu năm rồi?"

"Hửm? Mới qua bảy ngày!"

Không lâu sau, khi Diễn Pháp Giác thấy rõ thời gian, thoáng chốc tỉnh táo lại.

"Ngủ quá sảng khoái." Nàng tặc lưỡi, trông có vẻ tiếc nuối.

"Sao ngươi lại tới nữa?" Sau đó, nàng nhìn về phía Lý Phàm, vẻ mặt hết sức ghét bỏ.

Lý Phàm không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Diễn Pháp Giác nhất thời rén ngang: "Được rồi, ta xem thử, hiệu suất của nó so với lúc ta dốc toàn lực thôi diễn chỉ chậm hơn chút thôi."

"Miễn cưỡng có cùng tốc độ thôi diễn mà ta đã thể hiện trước mặt đám người Vạn Tiên Minh kia."

Lý Phàm khẽ gật đầu: "Nói cách khác, chỉ cần qua bốn mươi năm nữa, ngươi có thể thành công thoát thân rồi?"

Diễn Pháp Giác khó hiểu: "Thoát thân? Thoát thân cái gì?"

"Lúc trước, ta muốn trốn thoát là bởi vì ta không muốn làm việc. Nhưng bây giờ đã có đồ tốt miễn phí giúp ta làm việc rồi, mắc gì ta phải chạy trốn nữa, mỗi ngày nghỉ ngơi không sướng à.'

Diễn Pháp Giác dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lý Phàm.

"Hả?"

"Nếu ta cứ muốn chiếm lấy nhân cách mô phỏng thì ngươi làm sao đối phó hả?" Lý Phàm thản nhiên nói.

"Hừ hừ, chuyện này không làm khó được ta." Diễn Pháp Giác chợt lùi về sau, cảnh tượng xung quanh lại quay về trước đó.

"Biến cho taI" Nàng chỉ vào Lý Phàm từ xa.

Hào quang hội tụ, một thân thể khác chậm rãi thành hình.

Rõ ràng là một nhân cách mô phỏng khác!

"Người không thể phân tâm làm hai để sử dụng! Ngươi chiếm một cái được chứ không thể chiếm được thêm cái thứ hail"

"Làm việc cho ta!" Diễn Pháp Giác một tay chống nạnh, một tay dương dương tự đắc chỉ vào nhân cách mô phỏng thứ hai và ra mệnh lệnh.

"Làm sao ngươi biết ta không làm được?" Ai ngờ rằng, nhân cách mô phỏng thứ hai này lại phát ra giọng nói của Lý Phàm.

Ánh mắt hắn giễu cợt nhìn Diễn Pháp Giác.

Vẻ mặt Diễn Pháp Giác chợt cứng đờ.

"Được, được lắm! Ta thật muốn thử xem ngươi đến cùng có thể phân tâm được bao nhiêu!"

"Biến cho taI Biến! Biến! Biến!....

Bé gái Diễn Pháp Giác liên tục gật đầu trên không trung, từng ảo ảnh nhân cách mô phỏng lần lượt được tạo thành.

Một trăm, năm trăm, một ngàn...

Lần lượt từng khuôn mặt Lý Phàm chiếm cứ không gian bên trong quả cầu ánh sáng ký tự.

Bọn họ cùng nói với vẻ giễu cợt.

"Không đủ."

"Chỉ có một tí này ư?"

"Ngươi chỉ có chút năng lực ấy ư?”

"Tiếp tục đi."...

Số lượng nhân cách mô phỏng được phân hóa ra trong lời nói mỉa mai của Lý Phàm đã lên tới con số gân một vạn.

Trán bé gái đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Nàng tạm thời ngừng hành động, mở to mắt nhìn chằm chằm những Lý Phàm chỉ chít trước mặt với vẻ khó tin.

"Ngươi không phải là người?"

"Rốt cuộc, ngươi là cái thứ gì hả?"

Câu hỏi này không hề có ý tứ sỉ nhục người khác mà trong nhận thức của Diễn Pháp Giác, không phải tu sĩ bình thường nào cũng có thể làm được như vậy.

Để chiếm cứ được một nhân cách mô phỏng, không phải chỉ cần phân hóa ra một đạo thần niệm là được.

Mà nó gần giống như chém thần hồn thành hai nửa, dùng một nửa trong đó để chiếm cứ.

Nhưng hắn lại có thể đồng thời khống chế nhiều nhân cách mô phỏng ở trước mắt như vậy, tương đương với việc băm văm thần hồn thành vạn đoạn mà không có ảnh hưởng gì. Nàng cũng phải dựa vào năng lực thiên chỉ kỳ mới làm được việc này.

Còn đối phương...

Trong lòng Diên Pháp Giác không khỏi sinh ra một tia cảnh giác.

"Vẫn còn muốn tiếp tục à?"

Hơn vạn khuôn mặt Lý Phàm cùng lúc mỉm cười.

"Cho dù có nhiều hơn mười vạn nữa ta vẫn có thể tiếp quản được." Lý Phàm nói nhẹ nhàng như không.
Bình Luận (0)
Comment