Chương 1936: Thiên tôn thiên địa phách (3)
Chương 1936: Thiên tôn thiên địa phách (3)Chương 1936: Thiên tôn thiên địa phách (3)
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn rõ ràng nhìn thấy hình ảnh Hiên Viên Hồng phá thiên kiếp và phi thăng.
Đạo tâm chịu kích động mạnh, tiên hồn thứ chín bị hao tổn.
Không dễ gì mới bình tĩnh lại tâm trạng, tu bổ tiên hồn xong, lại biết được tin tức Huyền Thiên Vương rõ ràng đã phi thăng thành công nhưng quay trở về hạ giới.
Tiên giới gặp đại kiếp, tiên lộ không hiển hiện, không có khả năng phi thăng nữa.
Mặc Nho Bân không thể giữ vững đạo tâm, phun máu tươi, tiên hồn thứ chín trực tiếp vỡ vụn.
Tám tôn tiên hồn trước cũng có tổn thương khác nhau.
Hơn nữa, thương thế của tiên hồn Mặc Nho Bân vẫn còn đang có khuynh hướng tăng lên liên tục.
Bởi vì tiên lộ đứt đoạn khiến Mặc Nho Bân vẫn luôn coi phi thăng thành tiên làm mục tiêu, hiện tại không có động lực tu hành.
Thiên tài ngày xưa đã thất bại hoàn toàn. Mặc cho sư môn trưởng bối hết lời khuyên nhủ cũng vô dụng.
Ý chí Mặc Nho Bân ngày càng sa sút và uể oải.
Cho đến khi Huyền Thiên Vương là Hiên Viên Hồng đứng trước Mặc Nho Bân....
Hình ảnh dần trở nên mơ hồ không rõ, suy nghĩ trở lại hiện tại.
Thánh Hoàng vô diện không trực tiếp đánh thức Mặc Nho Bân mà cẩn thận quan sát trước.
"Khí tức công pháp hình như không phải Cửu Chuyển Tiên Hồn. Có lẽ là công pháp do Huyền Thiên Vương mang từ Tiên giới xuống."
"Không hề có cảm giác thương thế của hắn rất nghiêm trọng. Thay vì nói là trị thương, nó càng giống..."
"Đợi?"
Lý Bình như có điều suy nghĩ. Với một cú búng tay nhẹ nhàng, một dao động năng lượng nhỏ không có bất kỳ ý thù địch nào, giống như một cơn gió nhẹ xuyên qua không gian, chạy thẳng đến chỗ Mặc Nho Bân.
Mí mắt Mặc Nho Bân khẽ chớp, hắn sắp tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
"Hửm?" Lúc này, Lý Bình tựa hồ nhận ra điều gì, hắn ngừng vung nhẹ cánh tay. Sự yên tĩnh xung quanh khiến Mặc Nho Bân lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng điều khác với vừa rồi là Mặc Nho Bân đã vô thức thay đổi động tác. Cùng với đó là biểu cảm và tư thế của hắn trở nên khác biệt.
Thánh Hoàng vô diện quan sát một hồi, mơ hồ nhìn ra được vài manh mối.
"Đây là tác dụng của Cửu Chuyển Tiên Hồn. Cho dù sau này không tu hành công pháp nữa nhưng nền tảng của đạo không thể tránh khỏi sinh ra ảnh hưởng đến hắn. Tuy không đến mức phân liệt ra nhân cách khác nhưng cũng sẽ có lúc dẫn đến việc hành động theo những nguyên tắc xử sự khác biệt..."
Sở dĩ 'Cửu Chuyển Tiên Hồn của Cửu Luyện Quan bị tu sĩ Huyền Hoàng giới kiêng ky vào lúc bấy giờ, cũng bởi vì mỗi khi tu hành một tôn tiên hồn là dùng ý thức hoàn toàn mới bắt đầu tu hành từ con số không. Hơn nữa chỉ có kinh nghiệm tiên hồn gặp phải đã ngưng tụ trước đó đạt đến trình độ nhất định thì tiên hồn mới được luyện chế thành công.
Rõ ràng càng vê sau thì độ khó tu hành càng lớn. Thậm chí chỉ có tu sĩ Cửu Luyện Quan, vì để luyện chế tiên hồn thành công mà không tiếc chủ động phạm phải nhiều tội ác cực đoan, chính vì để sáng tạo ra hoàn cảnh tu hành thích hợp.
"So với Mặc Nho Bân chỉ dựa vào ngộ tính của bản thân, gần như thành công ngưng tụ chín tiên hồn, đúng là đáng được xưng tụng là thiên tài khó lường. Đáng tiếc..." Thánh Hoàng vô diện lắc đầu cảm thán.
Nếu đã biết đặc tính của Mặc Nho Bân, vậy thì Thánh hoàng tự nhiên càng cảnh giác.
Sự tồn tại giống như người điên này, ngoài mặt trông có vẻ luôn luôn bình tĩnh. Nhưng rất có thể chốc lát sau đã làm ra quyết định hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
Thánh Hoàng tiếp tục phát ra dao động năng lượng rất nhỏ, dân dần khiến Mặc Nho Bân tỉnh lại.
Sau một hồi lâu.
"Ngươi là ai?"
Không thể nhận ra vì sao Mặc Nho Bân mở mắt.
Tuy nhiên, Lý Bình tin chắc khi Mặc Nho Bân hỏi câu này, chắc hẳn đã quan sát bản thân một thời gian ngắn rồi.
'Khí tức trên người ngươi có chút quen thuộc. Đây cũng là nguyên nhân ta không trực tiếp động thủ." Mặc Nho Bân tiếp tục nói.
Lý Bình nhạy bén nhận thức được, một vết nứt giống như một tấm gương đang âm thâm hình thành giữa hai người.
Vào lúc này, bóng dáng Lý Bình như biến mất giữa không trung. Chỉ còn lại giọng nói quanh quẩn.
"Năm đó Huyền Thiên giáo bị tiêu diệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Huyền Thiên Vương đã chết hay chưa?"
Mặc Nho Bân thu hồi chiêu trò vặt của bản thân, tỏ vẻ hứng thú: "Ta biết một chút nhưng sao phải nói cho ngươi biết?!"
Sau khi nói xong câu này, vẻ mặt của hắn lập tức tối sâm: "Ngươi muốn đối phó với Hiên Viên đại ca ư? Chán sống!"
Bầu trời phía trên Tử Tiêu tông dường như trở nên âm u.
Từng mảnh mặt kính xuất hiện, phong tỏa không gian.
"Tự hỏi lương tâm ngươi đi! Để ta xem thử, ngươi dựa vào đâu mà giống Hiên Viên đại cal”
Mặc Nho Bân nói những lời có vẻ khó hiểu.
Trong sự phản chiếu của vô số mặt kính, bóng dáng ẩn giấu của Thánh Hoàng vô diện dần dần hiện ra.
Xuất hiện cùng lúc với vô số những tấm gương kia, còn có từng khuôn mặt với đủ loại sắc thái biểu cảm khác nhau của Mặc Nho Bân.
Sau khi họ lẩn trốn vào trong những tấm gương tăm tối mờ mịt kia, tập thể cùng nhau hướng mắt theo dõi Thánh Hoàng vô diện đang ở giữa quảng trường.
Lấy Lý Bình làm điểm trung tâm, những mặt gương phân cặp đối xứng với nhau.
Vô số tia sáng nhỏ phát ra từ một trong những tấm gương đó rồi chiếu thẳng qua phía đối diện.