Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1936 - Chương 1937: Cảnh Tiên Giới Ngày Trước

Chương 1937: Cảnh Tiên giới ngày trước Chương 1937: Cảnh Tiên giới ngày trướcChương 1937: Cảnh Tiên giới ngày trước

Những đường sáng được hình thành từ đó giống như những sợi xiềng xích hữu hình, tạo áp lực lên trên người Lý Bình.

Mỗi một tia sáng xuất hiện ở thế giới trong gương đều như những sợi xiềng xích nặng nề, đẩy nhanh tiến độ lôi kéo Lý Bình rơi vào thế giới "hiện thực”.

Lúc này đây, thân hình của Thánh Hoàng vô diện đã hoàn toàn lộ rõ, hắn bị bao vây bởi vô số tấm gương, thế nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là đang hoảng sợ.

Hắn nhìn những "đường nét" vô hình nhưng hữu hình trên người mình, vươn tay thử chạm vào chúng.

Thế nhưng những đường nét này giống như ảo ảnh xuyên thấu qua bàn tay của hắn rồi một lần nữa trói chặt lấy cơ thể hắn.

Không biết vì lí do gì mà hành động này của hắn giống như đã chọc giận Mặc Nho Bân.

"Thật ngu xuẩn!"

Hắn giận dữ hét lên một tiếng, hóa ra là bởi vì những đường sáng rực rỡ này đã đột nhiên biến thành một mảnh đen ngòm như mực.

Âm thanh thì thầm xào xạc từ những sợi xích đen phát ra. Thậm chí, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những khuôn mặt rất giống với Mặc Nho Bân lơ lửng, gào khóc ở trên bê mặt.

"Xì xì xì...

Sợi xích đen ngòm mang theo sức mạnh đen tối và ăn mòn, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ quần áo trên người Lý Bình đều bị hòa tan. Chính ngay lúc chúng sắp ăn mòn đến da thịt của Lý Phàm, một tia sáng màu vàng rực rỡ lập tức bùng phát.

Bộ giáp vàng sắc bén đột nhiên giáng thế hoàn toàn bao bọc lấy thân hình to lớn cao đến ba thước ba vào bên trong.

Dưới lớp ngoài của áo giáp, luồng sáng vàng không ngừng cuộn trào như thể chúng có linh tính riêng.

Phòng ngự của ánh sáng vàng ngăn chặn tất cả sự ăn mòn của xiêềng xích đen ngòm kia ở bên ngoài.

Lý Bình vươn tay phải ra mạnh mẽ túm chặt lấy xiêng xích đang quấn quanh cơ thể mình rồi sau đó tàn nhẫn kéo ra.

Tiếng vỡ nát của mặt gương không ngừng truyền tới.

Ở nơi lồng ngực của hắn đột nhiên hình thành nên một vòng xoáy.

Lý Bình nhét xiêng xích mà hắn vừa kéo xuống vào trong vòng xoáy. Bùm bùm!

Giống như ngọn lửa đang hoành hành rực cháy, vòng xoáy như được thêm vào lượng lớn nhiên liệu vậy, nở rộ ra ánh sáng rực rỡ đến nghẹt thở. Mà trên những sợi xích màu đen bị thiêu đốt kia, vô số gương mặt của Mặc Nho Bân đồng loạt phát ra những tiếng nguyền rủa độc địa.

"Hóa ra là nhân cách của những tu sĩ đã bị ngươi thôn phệ."

Cùng với vòng xoáy đang không ngừng cắn nuốt xiêng xích màu đen, Thánh Hoàng cũng đồng thời biết được chỉ tiết về những khuôn mặt hung ác này từ những hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn.

"Từ bỏ tu luyện một môn pháp tốt đẹp như 'Cửu chuyển tiên hồn, lại quay đi học cái thứ tà môn ngoại đạo này!" Lý Bình có chút tiếc nuối lắc đầu.

Câu nói này dường như đã chọc đến vảy ngược của Mặc Nho Bân, bóng dáng của hắn ngay lập tức trở nên tối tăm, thâm trâm như được nhuốm lên một tâng mực đen đậm.

Giữa hắn và Lý Bình đã sinh ra vết rạn nứt.

Đó chính là tấm gương phản ảnh hiện thực và ảo cảnh.

Mặc Nho Bân và Lý Bình đối diện từ xa, phân chia ở hai đầu tấm gương.

Khoảnh khắc vết nứt này xuất hiện, trong lòng Lý Bình đột ngột có cảm giác. Mặc Nho Bân ở "bên kia" hình như biến mất rồi. Cảnh tưởng ở trước mắt chỉ là một loại hình chiếu nào đó được hình thành dựa trên sự tôn tại của bản thân hắn mà thôi.

Suy nghĩ vừa chuyển động, Lý Phàm được bao bọc trong lớp bảo vệ của áo giáo vàng nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó nghìn dặm, rời khỏi phạm vi của di tích Tử Tiêu tông.

Nhưng rất nhanh sau đó, Thánh Hoàng đã phát hiện cảnh tượng vô cùng quái dị ở trước mắt mình.

Vết nứt ở trước mặt vậy mà lại theo hắn thuấn di đến đây, vị trí đối diện với hắn cũng hoàn toàn không có thay đổi gì.

Còn Mặc Nho Bân vẫn đang cười toe toét, lạnh lùng nhìn chính mình ở phía đối diện tấm gương.

Giống như có một sức mạnh vô cùng kì diệu khóa chặt Lý Bình và Mặc Nho Bân lại với nhau, bất kể hắn có thay đổi vị trí như thế nào đi nữa cũng không thể nào thoát ly khỏi Mặc Nho Bân được.

Điêu khiến người càng thêm sợ hãi hơn là, Lý Bình mơ hồ phát giác ra ngoại hình, khí tức của Mặc Nho Bân ở tấm gương đối diện đang chậm rãi phát sinh thay đổi.

Thân thể từ từ bành trướng, ngũ quan cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ. Mặc Nho Bân đang thay đổi dựa theo diện mạo của Thánh Hoàng vô diện.

"Tà môn ngoại đạo? Hiểu biết thật là nông cạn lại còn không biết sợ hãi!"

"Cái gì là tà? Cái gì lại là chính? Trên đời này không có thiện ác, chỉ có Tiên là vĩnh hằng!"

" Vạn kiếp bất diệt ma tâm tiên quyết' là thứ mà ngươi có thể phán xét sao!"

Mặc Nho Bân cười lớn, trên mặt đầy vẻ châm biếm lên tiếng: "Vậy thì cứ để ngươi trở thành ta đi!"

Khoảng cách giữa Thánh Hoàng và Mặc Nho Bân cũng đang chậm rãi tiến gân hơn.

Mọi thứ ở cả hai phía của tấm gương ngày càng giống nhau.

Trước mắt, khi Lý Bình đang sắp hoàn toàn trượt về phía bên kia tấm gương, hắn đột nhiên cởi bỏ lớp áo giáo màu vàng.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Nho Bân ở cách đó không xa: "Trở thành ta?"

"Chỉ dựa vào ngươi?"

"Ngô là thiên mệnh Thánh Hoàng.

Khí vận màu tím vàng từ trong hư vô xuất hiện, giống như sợi tơ mộng ảo, trong nháy mắt dệt thành một chiếc long bào tường vân, tự động mặc lên trên người Lý Bình.
Bình Luận (0)
Comment