Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1937 - Chương 1938: Cảnh Tiên Giới Ngày Trước (2)

Chương 1938: Cảnh Tiên giới ngày trước (2) Chương 1938: Cảnh Tiên giới ngày trước (2)Chương 1938: Cảnh Tiên giới ngày trước (2)

Âm thanh của Vô Diện Thánh Đế như sấm sét từ chín tầng trời mây, vang vọng ở một đầu của tấm gương.

Tiếng gâm vang vọng, khiến vết nứt ngăn cách giữa thế giới thực và ảo cảnh kia đều dậy sóng.

Sự sống còn của hàng tỷ sinh vật đều phụ thuộc vào nó, đấy cũng chính là nguồn gốc hồi sinh của biển sao tăm tối nhất.

"Ngô là thiên đạo Huyền Hoàng!"

"Ngươi muốn trở thành ta?”

Mỗi câu mà THánh Hoàng thốt ra đều như một cơn sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, đánh mạnh vào vết nứt trên gương.

Cót két cót két, âm thanh choáng ngợp mơ hồ truyền tới, thế giới ở bên kia tấm gương xuất hiện thêm càng nhiều vết nứt.

Giống như bất cứ lúc nào nó cũng có thể vỡ vụn.

"Ngươi đủ tư cách không?” Lý Bình lạnh lùng hỏi.

Một hòn đá khuấy động nghìn lớp sóng.

Mặc Nho Bân lần đầu tiên thật sự thay đổi sắc mặt, thoát ly khỏi trạng thái mô phỏng Thánh Hoàng vô diện.

Hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng thu nhỏ của toàn bộ Huyền Hoàng giới ở sau lưng Lý Bình.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy sau ánh sáng lung linh màu vàng đậm đó, hình như còn ẩn giấu một dải ngân hà càng thêm huy hoàng.

Chỉ trong khoảng thời gian chớp nhoáng, đất trời đảo lộn.

Sức nặng của thế giới đã đè nặng lên trên người hắn.

Tingl

Vết nứt trên tấm gương nát vụn, tạo nên một hiệu ứng dây chuyền, vô số những tấm gương phong ấn không gian xung quanh trong phút chốc vỡ tan thành hàng nghìn hàng vạn mảnh vỡ.

Mặc Nho Bân mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không thể không thừa nhận là phản ứng của hắn vô cùng nhanh nhạy.

Hắn mượn sự dao động khi tấm gương vỡ nát tạo thành, thân hình của hắn trở nên mờ ảo, trong tích tắc đã xuất hiện ở cách đó nghìn dặm. "Thiên đạo Huyền Hoàng?”

"Làm sao có thể?"

Trên mặt Mặc Nho Bân hiện rõ vẻ khó tin.

Sắc mặt hắn lại đột nhiên thay đổi: "Thiên đạo Huyền Hoàng thật đáng chết quả nhiên là không đáng tin, phải nhanh chóng thực hiện thôi."

Chính ngay lúc hắn đang tự mình độc thoại, phía trước lặng lẽ xuất hiện một thân hình cao lớn ngăn cản trước mặt hắn.

"Câu hỏi của ta ngươi còn chưa trả lời mà đã muốn đi sao?”

Trong mắt Mặc Nho Bân lóe qua một tia kiêng dè, hừ lạnh nói: "Thiên Mệnh Thánh Hoàng gì chứ, hóa thân của thiên đạo, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!"

"Nếu như ngươi không muốn chết, vậy thì hai người chúng ta hợp tác đi. Ngươi thấy thế nào?"

"Ngươi tuy mạnh nhưng vẫn kém hơn Hiên Viên đại ca một chút. Ngay cả hắn còn bị ám toán, cảnh ngộ bất hạnh, vậy thì ngươi nhất định cũng không tránh khỏi..."

Lời nói của Mặc Nho Bân khiến cõi lòng Lý Bình lay động, dừng lại động tác công kích của mình.

Nhưng sau khi Mặc Nho Bân nói dứt câu này, vẻ mặt của Lý Bình đột nhiên thay đổi.

Lý Bình vươn tay tóm lấy Mặc Nho Bân ở trước mặt, vậy nhưng thân hình kia lại giống như bong bóng nổ tung ra, phân tán trong không trung.

Hiển nhiên đó chỉ là thật pháp che mắt mà thôi. Còn Mặc Nho Bân thật sự không biết từ lúc nào đã ở ngay dưới mí mắt Lý Bình trốn đi đâu mất rồi.

Thánh Hoàng không hề nổi giận vì bị đùa giỡn.

"Tiên quyết chân chính quả là bất phàm”"

"Vạn kiếp bất diệt ma tâm tiên quyết..."

'Không đúng.'

Nghiên ngẫm một lúc lâu sau, Lý Bình nhìn vê hướng Miêu Bảo đang ngủ say trên vai mình.

Trong trận chiến ngắn ngủi vừa rồi giữa hắn cùng với Mặc Nho Bân, đối phương hình như không chú ý đến sự tồn tại của Miêu Bảo.

Hơn nữa, sát chiêu kia có thể sao chép và thay thế, cũng chưa chắc có thể phản ánh sự tồn tại của Mao Bảo.

"Không thu hút được sự chú ý của Miêu Bảo. Xem ra cái gọi là tiên quyết cũng có chút danh không xứng thực.

Tuy hiện tại Mặc Nho Bân đã trốn mất, nhưng trên thực tế hắn vẫn chưa hề thoát khỏi sự khống chế của Lý Bình.

Trông lúc Mặc Nho Bân đang thử thay thế Lý Bình thì Lý Bình cũng đồng thời kéo hắn rơi vào trong tấm lưới tinh túy nguyên lực.

Cho dù hắn có thể giấy giụa thoát ra được một lúc, nhưng chỉ cần thuận theo tấm lưới màu vàng nứt vỡ, còn sót lại trên không trung, thì hắn sẽ có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc, tìm ra dấu vết.

Nhận thức được điều này, Mặc Nho Bân nhanh chóng trốn chạy.

Lý Bình thấy vậy cũng không về vội vàng đuổi theo mà hắn đang chuẩn bị thả dây dài, bắt cá lớn.

"Những lời hắn vừa nói khó phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Nhưng có thể khẳng định, hắn nhất định sẽ đi tìm Huyền Thiên Vương."

"Hoặc cũng có khả năng là những vật có liên quan đến Huyền Thiên giáo năm xưa."

“Ta cứ chờ là được.

Lý Bình biết rằng, để đối phó với người đã tôn tại từ cổ chí kim đến nay như Mặc Nho Bân thì bản thân phải có đủ kiên nhẫn.

Hơn nữa, vừa rồi hắn giao chiến với Mặc Nho Bân cũng đã giúp cho Thánh Hoàng hiểu biết thực tế hơn về công pháp cổ quái của Huyền Thiên giáo.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, lần sau cò gặp lại thì sẽ không dễ dàng để hắn chạy mất.

Dao động của cuộc chiến vừa rồi dường như đã thu hút đến sự chú ý của nhiều cường giả khác.

Có lẽ rất nhanh sẽ có người của Vạn Tiên Minh đến đây kiểm tra, vì thế Lý Bình chuẩn bị rời khỏi nơi này trước.

"Không nghĩ tới, Mặc Nho Bân vậy mà lại ẩn nấp trong di tích Tử Tiêu tông."

"Theo như ghi chép mà phiến đá ghi lại, năm đó sau khi mười tông Tiên đạo khôi phục lại Huyền Thiên giáo, vì để giải quyết hậu hoạn, hầu như đã lật tung cả thiên hạ lên. Tất cả các tông môn dù lớn dù bé cũng vậy. Năm đó Tử Tiêu tông cũng bị kiểm tra rất kĩ càng, thế nhưng vẫn để hắn trốn được."
Bình Luận (0)
Comment