Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1942 - Chương 1943: Bắt Giữ Mặc Nho Bân

Chương 1943: Bắt giữ Mặc Nho Bân Chương 1943: Bắt giữ Mặc Nho BânChương 1943: Bắt giữ Mặc Nho Bân

Rất nhiều chữ triện Chân Tiên Lý Phàm gặp phải trước đây, trong mắt hắn đã là cực kỳ hoàn mỹ, tìm không ra bất kỳ tỳ vết nào. Mỗi chỗ đều lộ rõ lực Chân Tiên cuồn cuộn thần thánh.

Nhưng mọi thứ liền sợ so sánh.

So sánh với bút tích thực của Minh Đạo Tiên trong ký ức Diễn Pháp Giác, những chữ hoạ loạn tinh hải chí ám sơ sài chẳng khác gì trẻ con vẽ bậy.

Nhưng Lý Phàm phát hiện, loại chênh lệch này chỉ có lúc đồng thời hiện ra, so sánh hai bên trong đầu mới có thể sinh ra.

Nếu như Lý Phàm chỉ phục hiện một loại chữ 'Cơ' 'Loạn vân vân thì vẫn sẽ theo bản năng cảm thấy nó hoàn mỹ không tì vết.

Đây là loại thể nghiệm vô cùng mâu thuẫn và kỳ diệu.

Sau khi Lý Phàm thử nghiệm nhiều lần, đưa ra kết luận: Chữ triện Chân Tiên đối với hắn như đại dương mênh mông. Chỉ dựa vào chính hắn chỉ có thể hãm mình trong đó, không cách nào quan sát toàn cảnh của nó. Nhưng nếu có bút tích thực của Minh Đạo Tiên làm so sánh thì tựa như mỏ neo bất động, lại tựa như đôi mắt trên cao. Để hắn có thể vùng vẫy thoát thân, mở mắt nhìn cảnh thật.

Bắt chước bút tích thực của Minh Đạo Tiên, Lý Phàm tiến hành chải vuốt một lân nữa đối với chữ triện Chân Tiên Cơ, Loạn vân vân bản thân nắm giữ.

Quả nhiên hiệu quả rất tốt, tuy liếc mắt nhìn qua vẫn không có gì khác lúc trước. Nhưng Lý Phàm cực kỳ xác định, uy năng của những chữ triện Chân Tiên sau khi dựa vào bản chính cải tiến này ít nhất tăng thêm một phần ba.

"Chỉ tiếc, bộ bút tích thực của Minh Đạo Tiên này cũng là tàn khuyết. Hơn nữa qua tay từ trong ký ức Diễn Pháp Giác, vẫn có chút ít sai lệch."

Hồi lâu sau, Lý Phàm tỉnh lại từ trong đốn ngộ, thở phào nhẹ nhõm.

"Nhìn từ manh mối nắm giữ trước mắt, chữ triện Chân Tiên có thể chia thành ba loại lớn. Thứ nhất là loại Loạn Tự Quyết, sẽ mang đến đủ loại tai ách, phá hoại. Thứ hai là loại Quy Tự Quyết, là chiếu lệnh Tiên giới. Cuối cùng là bức này..."

"Giọt mưa khi ký tự hiện thế rơi xuống có thể coi như 'tiên âm ngọc lộ. Còn kèm theo huyền âm đại đạo giáng sinh, dẫn tới chư vị Chân Tiên xuất thủ tranh đoạt. Sợ rằng càng gần hai chữ 'Minh Đạơ trong truyền thuyết."

Tâm tư Lý Phàm chập trùng, không nhịn được lại lân nữa thử khua tay, tu bổ ký tự Minh Đạo đã mất. Kết quả có thể nghĩ, chỉ có thể tốn công vô ích.

"Tiên giới sụp đổ, bút tích thực của Minh Đạo Tiên năm đó, bây giờ lại có thể ở nơi nào đây?" Lý Phàm không khỏi nghĩ như vậy. ...

Cùng lúc bản tôn Lý Phàm từ Diễn Pháp Giác thăm dò được bí ẩn Tiên giới ngày xưa, từ đó lòng có điều ngộ ra, Vô Diện Thánh Hoàng Lý Bình cũng rốt cuộc hoàn thành phong tỏa cuối cùng đối với tượng đá Chân Tiên không mặt và di tích Nhất Thủy tông.

Mà trong cảm ứng của hắn, Mặc Nho Bân nhanh chóng đào vong trước đó đã rất lâu không tiếp tục di chuyển.

"Vị trí này là?”

Lý Bình trâm ngâm chốc lát, không trực tiếp truy tung mà đi. Mà là gọi Xảo Công cư sĩ tới.

"Nơi này hả... Nghe nói là trái tim cự thú kia sau khi chết biến thành, là chỗ tụ hợp địa khí châu Cửu Sơn. Ta từng đến đó một lần, lại không phát hiện có thành tựu gì." Xảo Công cảm ứng hình ảnh Thánh Hoàng truyền đến, khẽ lắc đầu.

Vị trí Thánh Hoàng chỉ ra là một vùng đầm lây ở châu Cửu Sơn, sào huyệt Linh Nguyên giáo.

"Chỉ là linh khí dày đặc hơn khác một ít, cái khác thật sự không có gì đặc biệt." Xảo Công khẳng định nói.

"Ngươi biết bao nhiêu về con "Thiên Thú' kia?" Lý Bình lại hỏi.

Xảo Công nhún vai: "Nếu như không phải trong giáo ta có một số tu sĩ bản địa châu Cửu Sơn, sợ rằng ta cũng không biết vê truyên thuyết Cửu Sơn là thi hài cự thú sau khi chết biến thành. Thì là thứ đó tên là Thiên Thú, thêm kiến thức."

"Nhưng mà nếu như ngươi cảm thấy hứng thú với nơi đó, trong giáo ta có một tu sĩ Nguyên Anh tên là Trâm Ngọc Nhu. Ngươi có thể triệu hắn đến hỏi thử xem."

Xảo Công giải thích nguyên do trong đó với Lý Bình.

Thì ra gia tộc Trâm Ngọc Nhu nhiều đời lấy khai quật đồ vật dưới lòng đất Cửu Sơn mà sống. Vùng đất Cửu Sơn hỗn loạn, từ xưa đến nay không biết đã mai táng bao nhiêu tu sĩ. Thậm chí có thể ngược dòng đến thời kỳ thập tông Tiên đạo thống trị.

Trâm gia dựa vào nghề này, đã tích góp không ít của cải. Song chung quy là việc mua bán không thể lộ ra ngoài, từ sau khi Trâm Ngọc Nhu gia nhập Linh Nguyên giáo bèn từ bỏ nghề nghiếp tổ truyền này.

"Lúc trước hình như ta từng nghe hắn nói, tổ tiên Trâm gia đã từng đào được một kiến trúc kỳ lạ ở đầm lầy đó. Chỉ là bên trong rỗng tuếch, chỉ bày một vài bức tượng quái dị. Sau khi tổ tiên hắn hậm hực rời đi còn bệnh nặng một trận, suýt nữa mất mạng." Trong lòng Lý Bình chợt động, đọc lướt qua phiến đá sáng thế.

Quả nhiên tìm được tin tức về tổ tiên Trâm gia. Nhưng chuyện phát hiện di tích trong đầm lầy châu Cửu Sơn lại không có ghi chép.

Lý Bình lập tức rời Đại Khải, đi vào trong Linh Nguyên giáo.

Vẫn ngụy trang thành giáo chủ Linh Nguyên, gọi Trâm Ngọc Nhu đến, dò hỏi hắn kỹ càng mọi chuyện.

Trâm Ngọc Nhu có phần kinh ngạc với lời triệu hoán của vị giáo chủ đã lâu chưa lộ diện này. Hắn hết sức câu nệ nói: "Chuyện này thực ra có hơi kỳ lạ. Từ sau lần vào nhầm đó, tổ tiên liền nhiễm phải một số căn bệnh lạ."
Bình Luận (0)
Comment