Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1941 - Chương 1942: Cảnh Tiên Giới Ngày Trước (6)

Chương 1942: Cảnh Tiên giới ngày trước (6) Chương 1942: Cảnh Tiên giới ngày trước (6)Chương 1942: Cảnh Tiên giới ngày trước (6)

"Là Tử Phù mà ngay cả Tiên nhân cũng tranh giành cướp đoạt với nhau..."

"Ngươi có điều che giấu cũng là lẽ đương nhiên."

Diễn Pháp Giác nghe vậy càng cảm thấy oan ức hơn: "Thật sự là ta không còn nhớ nữa mà. Ngươi cũng biết đố là Tử Phù của tiên nhân, làm sao có thể dễ nhớ đến vậy. Hơn nữa, lúc đó ta còn nhỏ như vậy..."

Diễn Pháp Giác khoa tay múa chân, nước mắt giàn dụa giải thích.

"Làm thế nào mới có thể nhớ lại được?" Lý Phàm mới không thèm tin lời nói dối của tiểu loli, trực tiếp đưa ra điều kiện.

Nước mắt của Diễn Pháp Giác lập tức ngừng rơi.

Đôi mắt to tròn trợn ngược giống như đang suy nghĩ.

Một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói: "Chuyện này à, có lẽ ta ăn no một chút thì sẽ nhớ lại một chút."

Diễn Pháp Giác liếm đôi môi hồng hào nhìn chằm chằm Lý Phàm.

"Ăn?"

Lý Phàm cúi đầu hỏi: "Ngươi cũng có thể ăn ư?"

Diễn pháp Giác giận dữ trả lời: "Ngươi đang nói gì vậy chứ. Thật ra ta cũng là con người đấy nhé."

"Đã mấy nghìn năm ta chưa được nếm qua mùi vị của đồ ăn ngon rồi."

"Lần này là vì ở trong mơ được nếm thử, cho nên mới bị cảm giác thèm ăn thức tỉnh..."

Lý Phàm dùng pháp thuật biến ra một con chin bồ câu thơm giòn nức mũi nắm trong tay: Loại này có được không?”

Diễn Pháp Giác trợn trắng mắt: "Ta muốn đồ ăn thật, không muốn cái giả này. Loại này ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Nói rồi tiểu loli vẫy tay một cái, xung quanh nàng lập tức bị đủ loại món ngon lấp đầy.

"Cho dù có giống đến đâu, thì đó giả đến cuối cùng cũng chỉ là giả, không thể thành thật được...

Diễn Pháp Giác lắc đầu, vẻ mặt đầy sự tiếc nuối lên tiếng.

"2"

Không biết vì sao, Diễn Pháp Giác đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của Lý Phàm ở trước mặt nàng thoáng thay đổi. "Vậy ngươi nhìn xem, món này thế nào?”

Xuất hiện trên tay Lý Phàm chỉ là món cơm chiên rất bình thường.

Diễn Pháp Giác vốn không muốn để ý đến nó, nhưng dưới sự ra hiệu từ ánh mắt của Lý Phàm, nàng bèn nhận lấy món cơm chiên trong tay Lý Phàm rồi nếm thử.

Mới đầu, Diễn Pháp Giác còn có chút dè dặt. Nhưng sau khi nàng thật sự nếm thử một miếng, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên cực kỳ đặc sắc. Sau đó nuốt từng miếng lớn.

"Nhồm nhoàm... Ngon quớ... Nhôm nhoàm..."

Thoáng chốc đã ăn sạch một mâm cơm chiên xuống bụng. Sau khi ăn xong vẫn có phần chưa thỏa mãn lắm sờ bụng thật sự hơi căng lên, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: "Cơm chiên này của ngươi giống thật ghê đó? Làm sao làm được?”

Nói rồi, Diễn Pháp Giác lại ợ một hơi.

Lý Phàm khẽ cười nói: "Lúc giả làm thật thì thật cũng là giả, lúc thật làm giả thì giả cũng là thật. Thật thật giả giả, lại nào dễ dàng phân biệt như vậy được?”

"Chỉ cần có đủ nhận biết với bản chất của sự vật, như vậy ngươi cũng có thể sáng tạo ra đồ vật cực huyễn như thật."

Diễn Pháp Giác đặt mông ngồi xuống đất: "Mấy thứ như cơm chiên ta chỉ từng ăn, căn bản chưa từng làm. Còn có món ngon khác cũng thế, xem ra là không có hi vọng tự cung tự cấp. Có điều..."

Nàng liếc mắt nhìn Lý Phàm: "Trước kia ngươi không phải đầu bếp đấy chứ..."

Mặt Lý Phàm giật giật, né tránh không trả lời, nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi đã ăn no chưa? Đã nhớ ra ký tự tiên gia chưa?”

Diễn Pháp Giác vội vàng đong đưa đầu: "Chỉ một món ăn, căn bản không đủ! Có thể thêm tí nữa không!"

Lý Phàm hừ lạnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng vung tay, bếp lò, dụng cụ làm bếp, nguyên liệu nấu ăn liên tiếp xuất hiện trước mặt.

Trong lửa bếp nhảy nhót, từng món ngon mùi thơm lan toả không ngừng đưa lên.

Diễn Pháp Giác nhìn mà nước miếng chảy ròng, món nào đến cũng không chối từ, bỏ hết chúng nó vào trong miệng.

"Nấc..."

Sau khi ăn uống thoả thuê một trận, tiểu loli đã no căng bụng tròn như quả bóng, cực kỳ bất nhã trực tiếp nằm trên mặt đất.

"Ngươi đừng nói, mặc dù dáng dấp ngươi không đẹp lắm nhưng tay nghề làm đồ ăn quả thực không tệ." Diễn Pháp Giác khen ngợi. Lý Phàm thì lạnh nhạt trả lời: "Chỉ là lúc còn là phàm nhân trước kia, từng dựa vào tay nghề này làm mấy chuyện mua bán mà thôi. Không đáng nhắc tới."

Diễn Pháp Giác đắc ý híp mắt, dư vị mùi vị quanh quẩn trên đầu lưỡi vừa rồi.

Sau đó nói: "Oáp, ta hơi buồn ngủ rồi, muốn chợp mắt một lát. Tự ngươi xem đi."

Nói rồi, Diễn Pháp Giác đã ngáy như sấm, nặng nề thiếp đi.

Mà trong quang cầu ký tự, trong nét bút du động ngang dọc đan xen, hợp thành một ký tự to lớn, chiếm cứ cả màn trời.

Huyền âm đại đạo từng nghe thấy trong ảo cảnh trước đó thoáng chốc lần nữa vang lên.

Chỉ là lúc đứt lúc nối, tựa như ảo giác.

Lý Phàm ngước đầu nhìn lên ký tự này, không nhúc nhích. Cho đến khi nó từ từ tan đi mới lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.

"Quả thực là chữ triện Chân Tiên. Chẳng qua vì ký ức Diễn Pháp Giác thiếu hụt, không thể hoàn toàn hiểu ý nghĩa của chữ triện Chân Tiên này. Thậm chí ký tự nàng chiếu ra đã có đôi chút sai lệch với chữ triện Chân Tiên chân chính.

"Chỉ có điều..."

Lý Phàm lấy tay làm bút, thử lăng không viết.

Nhưng mỗi lần đều dừng ở chỗ mấu chốt, khẽ lắc đầu.

"Kết cấu nét bút, phong cách chuyển hướng và đủ loại chi tiết ngòi bút đều cực kỳ tương tự với Cơ, Loạn vân vân nhìn thấy trước đây. Nhưng lại đẹp hơn, hoàn mỹ tự nhiên hơn."

"Bút tích chênh lệch với hàng nhái lại to lớn đế thế."
Bình Luận (0)
Comment