Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1940 - Chương 1941: Cảnh Tiên Giới Ngày Trước (5)

Chương 1941: Cảnh Tiên giới ngày trước (5) Chương 1941: Cảnh Tiên giới ngày trước (5)Chương 1941: Cảnh Tiên giới ngày trước (5)

"Ngươi đây là ngủ đủ giấc rồi ư?" Lý Phàm không trực tiếp trả lời mà là kinh ngạc mở lời hỏi Diễn Pháp Giác.

"Ha!" Diễn Pháp Giác chống hai tay lên hông nói: "Mới bao lâu chứ, làm sao mà đủ."

"Nhưng mà, lúc ta ngủ mơ nhớ đến một số chuyện trước đây."

"Ngươi xem thử có giúp ích được gì cho ngươi không!"

Tiểu loli phất tay, khung cảnh trong quả cầu ánh sáng đột nhiên thay đổi.

Trên thảo nguyên nhìn không thấy điểm kết thúc có một hồn đá đơn độc đúng lẻ loi. Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Những mảnh cỏ xanh rộng lớn giống như chịu phải sự kích thích nào đó, chúng bắt đầu điên cuồng sinh sôi.

Chỉ trong một cái chớp mắt, chúng đã đạt đến độ cao của một người trưởng thành.

Thậm chí, chúng còn nhấc cả hòn đá đơn độc trên thảo nguyên kia lên khỏi mặt đất.

Trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng sáng.

Vòng sáng rực rỡ đây màu sắc, từ trong vòng sáng còn mơ hồ nhìn thấy hện tượng sấm sét rên vang, gió bão tập hợp.

Xung quanh vòng sáng rực rỡ, không gian thỉnh thoảng lại xuất hiện sự méo mó trông vô cùng kì lạ. Tự như xuất hiện ở đó là một vật thể trong suốt không thể nhìn thấy bằng mắt thường vậy.

Vật thể không thể nhìn thấy kia tụ tập lại càng lúc càng nhiều hơn, chúng đều vây xung quanh vòng sáng giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

Gió bão và sấm sét ngày càng dữ dội, mây đen cuồn cuộn còn có chiêu hướng xuyên thấy qua vòng sáng.

Chỉ mới nhìn từ phía ngoài vòng sáng đã thấy gió bão vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, khi nó tràn ra ngoài vòng sáng, nỗi kinh hoàng mới thật sự hiện rõ.

Một tia sét đen ngòm đột nhiên từ vòng sáng đánh mạnh xuống mặt đất.

Bùm! Bùm! Bùml!

Thế giới vì vậy bị chia tách thành hai nửa, không gian bị rạch ra một vét nứt sâu hoắm, rất lâu sau vẫn không thể lành lại. Mà trên thảo nguyên, thảm cỏ xanh mướt kéo dài càng thêm rực cháy, lửa lớn bùng bừng nhanh chóng lan rộng ra.

Nhưng ngay sau đó, có một cảnh tượng còn quỷ dị hơn nữa xuất hiện. Tro tàn bị thiêu rụi lần lượt rơi xuống, biến thành dưỡng chất nuôi dưỡng lá xanh. Cỏ xanh lại nhanh chóng mọc lên, tốc độ sinh trưởng vậy mà lại bù đắp chô tốc độ bị thiêu đốt.

Thảo nguyên rung chuyển, dưới ngọn lửa thiêu đốt, dường như có thứ gì đó đang thức tỉnh.

Mà trên trời cao, con người không thể nhìn thấy ở xung quanh vòng sáng kia, không hề quan tâm đến mọi thứ phát sinh ở bên dưới.

Chỉ càng dồn sự tập trung vào phía trong vòng sáng.

Thậm chí còn bởi tranh giành vị trí mà phát sinh tranh chấp.

Những âm thanh va chạm, gâm thét không ngừng vang lên.

Cơn bão nổi lên đã đến cực điểm, nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh. Những đám mây đen cuồn cuộn ngay lâp tức biến mất.

Trong vòng sáng rực rỡ, trên nghìn dặm bầu trời trong xanh.

Một ký tự vô cùng bí ẩn bỗng chốc xuất hiện trong danh sách!

Khoảnh khắc ký tự vừa xuất hiện, giữa đất trời dường như vang lên huyền âm đại đạo chí cao

Những đám mây lành rực rỡ từ chân trời bay tới, hội tụ về hướng ký tự.

Giọt mưa tí tách từ bầu trời rơi xuống.

Nước mưa cũng giống như những đám mây lành mang màu sắc rực rỡ động lòng người.

Vết nứt giữa đất trời đã được hàn gắn lại.

Ngọn lửa trên thảo nguyên cũng theo những giọt mưa rơi xuống dập tắt.

Cỏ xanh liên tục tham lam hấp thụ cơn mưa giáng xuống. Nhưng cơ thể của chúng lại đang không ngừng biến nhỏ.

Ánh sáng rực rỡ sáng lóe lên, từng bóng dáng với muôn hình vạn trạng được nuôi dưỡng ở bên trong.

Nhưng tiếng gâm thét của cuộc chiến trên bầu trời dường như càng thêm vang dội.

Chỉ có điều, kí ức của Diễn Pháp Giác đã sắp đến hồi kết.

Những hình ảnh xung quanh dần trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hòn đá đơn độc trên thảo nguyên kia đang bị nước mưa hòa tan. ...

Hình ảnh mờ đi, Lý Phàm lại quay về bên trong quả cầu ánh sáng ký tự Diễn Pháp Giác.

Nhưng hắn vẫn đang đắm chìm trong những cảnh tượng vừa rồi chưa thể thoát ra. "Thế nào? Có manh mối gì không?" Diễn Pháp Giác hỏi vô cùng mong chờ lên tiếng hỏi.

Lý Phàm hồi tưởng lại những hình ảnh vừa rồi một lúc lâu sau mới mở lời: "Những hạt mưa kia, hẳn không phải là Tiên Âm Ngọc Lộ mà ngươi đã nói đấy chứ?"

Diễn Pháp Giác chống nạnh ngẩng đầu, lí lẽ hùng hồn trả lời: "Chắc hẳn chính là nó. Từ lúc ta được sinh ra thì trong đầu đã có đoạn kí ức này. Chỉ là, ta dần trưởng thành nên đoạn kí ức này cũng bị ta quên mất."

"Cũng may là là lúc trước ngủ bù một giấc, nếu không chẳng biết đến lúc nào mới có thể nhớ lại đấy!"

"Ta có linh cảm, nếu như ngươi có thể cung cấp cho ta thêm một vài thứ như này..."

Lý Phàm đánh gãy tưởng tượng xa vời của Diễn Pháp Giác.

"Vậy chữ trong vòng sáng rực rỡ kia thì sao?”

"Vì sao không thể nhìn rõ được nó là chữ gì?"

Diễn Pháp Giác bĩu môi: "Ta đã nói đó là những chuyện ở trong mơ kia mà. Ta có thể nhớ ra những chuyện này cũng không dễ dàng gì, làm sao có thể nhớ rõ được cả chữ cơ chứ.'

Lý Phàm nhìn chằm chằm Diễn Pháp Giác muốn phân biệt tính chân thật trong lời nói.

"Nguơi vậy mà lại không tin ta?" Diễn Pháp Giác nói với vẻ vô cùng oan ức.

Lý Phàm cười nhẹ: "Ngươi cũng đâu có ngốc. Ta không tin ngươi sẽ không nhận thức ra, cảnh tưởng mà ngươi vừa cho ta xem, rất có khả năng chính là cảnh sắc của Tiên giới trong truyên thuyết."
Bình Luận (0)
Comment