Chương 1946: Bắt giữ Mặc Nho Bân (4)
Chương 1946: Bắt giữ Mặc Nho Bân (4)Chương 1946: Bắt giữ Mặc Nho Bân (4)
"Không chỉ tượng Chân Tiên nhìn chăm chú, thậm chí nguyên lực tinh túy ta bố trí bên ngoài, cũng là Hồng Trần tiên lực đều ẩn ẩn bị cán cờ này điều động..."
Lúc này, âm thanh Mặc Nho Bân lại vang lên lần nữa: "Năm đó lúc Hiên Viên đại ca từ Tiên giới trở về, quả thực mang về không ít đồ tốt."
"Không nhắc tới những công pháp kia, dù là tiên khí cũng là chỗ nào cũng có thể nhặt...'
"Chỉ tiếc nói cái gì mà lây dính tai kiếp, phần lớn bị phong tồn, không để bọn ta dùng."
Năng lượng ở xung quanh cờ lệnh tạo thành vòng xoáy mang tính thực chất.
Trong rung động không ngừng, cán cờ dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phá không mà đi.
"Tốt rồi, rất nhiều năm không nói chuyện với người khác, một hơi nói nhiều như vậy, rốt cuộc dễ chịu."
“Sau này chúng ta có cơ hội, hẹn gặp lại nhé."
"Ta phải đi làm chính sự rồi."
Mặc Nho Bân nói rồi từ từ biến mất.
Quang mang sáng chói từ trên cán cờ bộc phát, che đậy tất cả dòm ngó xung quanh.
Ngay sau đó, linh kỳ muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng Lý Bình theo dõi lâu như vậy, tự nhiên không thể chỉ dựa vào mấy câu của Mặc Nho Bân mà cứ thế thả hắn rời đi.
Trận pháp và lưới nguyên lực tinh túy âm ầm nổ tung.
Dây nhỏ đan xen màu vàng từ trong hư không hiển hiện. Thiên võng kín không kẽ hở ngăn trước cán cờ.
Thậm chí hoàn toàn phong tỏa không gian.
"Hồng Trần tiên lực cũng dám tranh huy với tiên lực chân chính?!"
Giọng nói đầy mỉa mai của Mặc Nho Bân truyền đến.
Đầu trước cán cờ bạch ngọc, dưới quang mang sí mục, nguyên lực màu vàng vậy mà như tuyết, châm chậm hòa tan.
Lý Bình bất vi sở động, cùng lúc điêu động nguyên lực tinh túy còn lại như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng phát động trận pháp ngăn cản.
“Trận pháp phàm tục cũng xứng...
"Hửm?!" Mặc Nho Bân lần đầu xuất hiện giọng điệu kinh ngạc.
Bởi vì những trận pháp Lý Bình thi triển lại đã vượt xa nhận thức của hắn.
Thậm chí từ từ kéo vê cán cờ bạch ngọc đã sắp đâm phá hư không một lần nữa.
Trong cảm ứng của Mặc Nho Bân, xung quanh như thể lấp đầy chất môi giới gây tắc nghẽn, cản trở cán cờ tiến lên.
"Trận pháp Huyền Hoàng giới đã phát đến trình độ này rồi à?"
"Mức độ tinh diệu thế mà không dưới đại trận Phù Độ Tinh Không!"
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng Mặc Nho Bân lại không chậm lại thế rời đi.
Một luồng bạch quang lại lần nữa bộc phát trên cán cờ.
Bạch quang lướt qua, tất cả sự vật ngăn cản phía trước đều bị xoá bỏ sạch sẽ.
Cán cờ cũng dễ như trở bàn tay tránh thoát từ trong tầng tầng lớp lớp ngăn cản.
Mà Mặc Nho Bân cũng chẳng biết tại sao, không có lời nói giễu cợt.
Chỉ trâm mặc muốn rời khỏi.
"Sắc!"
Đúng lúc này, giọng nói lạnh băng của Lý Bình vang lên.
Phược Không Hoàn hiển hiện trong hư không.
Toả định chặt chế cán cờ bạch ngọc.
"Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng! Chẳng qua chỉ là giới khít"
"Thật đáng chết! Ngươi thật giống như một con ruồi, thật phiên phức!"
Giọng điệu Mặc Nho Bân đã có khác biệt rõ ràng so với trước đó.
Nói dông nói dài, thậm chí còn có những cử chỉ điên rô.
Nên trong cán cờ bạch ngọc lần đầu sản phẩm xuất hiện ngoại trừ bạch quang.
Đó là một đường nét hình người.
Bóng người cầm trong tay trường đao, nhanh nhẹn bay ra, nhẹ nhàng chặt tới Phược Không Hoàn.
Tingl
Vòng vàng trắng hàm chứa hàng tỉ sinh linh và cả một Tu Tiên giới, từ trong rạn nứt ral
Có điều, thả ra bóng dáng màu trắng hiển nhiên cũng là tiêu hao không ít đối với cán cờ bạch ngọc.
Quang mang trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. "Đáng chết, đáng chết, đáng chất..."
Tiếng nguyền rủa ác độc của Mặc Nho Bân vang vọng.
Nhưng hắn lại cũng không ở lại kiếm chuyện với Lý Bình.
Mà là vô cùng kiên quyết tiếp tục đi tới địa điểm cố định.
"Đều đã nói là ngươi không ngăn được tal"
Trong quang mang chớp động, cán cờ bạch ngọc hóa thành một sợi dây nhỏ, thoát khỏi tất cả trói buộc, sắp rời đi.
Vào lúc này, tiếng ca cổ xưa bỗng đột ngột vang lên.
Âm thanh không lớn, lại lấn áp tiếng của Mặc Nho Bân và tiếng chấn động của cán cờ bạch ngọc.
Một cánh cửa đen nhánh đến cực điểm lặng yên mở ra trên đường tiến lên của cán cờ bạch ngọc.
Mà Lý Bình vẫn luôn chưa tự mình động thủ, lúc này thân hình cũng thoáng hiện, đi tới phần đuôi cán cờ bạch ngọc.
Khôi giáp màu vàng bảo vệ thân thể, sau lưng Thánh Hoàng, ảo ảnh Huyền Hoàng giới cũng theo đó hiện lên.
"Ngươi cút vào đây!"
Âm! Ầm! Âm!
Lý Bình dùng một chân hung hăng đá vào phần đuôi cán cờ bạch ngọc.
Khiến cho cán cờ vốn vội vàng rời đi đột nhiên vọt về trước.
Không kịp né tránh, trực tiếp bay vào trong cánh cửa đen nhánh.
Lý Bình cũng theo sát phi thân mà vào.
Tiện thể đóng lại thông đạo.
Còn không quên tiện tay mang theo mấy người U tộc trung thành tuyệt đối mạo hiểm tính mạng bố trí nghi thức, mở ra thông đạo thông đến biển U Ám đi cùng.
Trong biển U Ám.
Một mảnh đen kịt yên tĩnh.
Cho dù cán cờ bạch ngọc như mặt trời sáng chói ở bên ngoài, ở chỗ này cũng chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ có hạn quanh người.
Mà Mặc Nho Bân luôn rất âm ï, lúc này cũng giống như người câm.
Hồi lâu không nói gì. "Chờ đã, nơi này là...'
"Nơi này..."
Một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc ngơ ngác mở miệng.
"Hiện tại có thể nói chuyện rồi."
Quang huy của cán cờ bạch ngọc xua tan một chút đen kịt của biển U Ám.