Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1946 - Chương 1947: Bắt Giữ Mặc Nho Bân (5)

Chương 1947: Bắt giữ Mặc Nho Bân (5) Chương 1947: Bắt giữ Mặc Nho Bân (5)Chương 1947: Bắt giữ Mặc Nho Bân (5)

Làm cho Lý Bình và Mặc Nho Bân có thể tạm thời sử dụng ngôn ngữ giao lưu.

Mặc Nho Bân lại như căn bản không nghe thấy lời của Lý Bình.

Hắn hiện ra thân hình từ trong cán cờ bạch ngọc, khó mà tưởng tượng dò xét bốn phía.

Vẻ mặt vừa chờ mong lại vừa hoảng sợ.

"Nơi này có khí tức của Huyền Thiên Vương phải không?"

Sau yên tĩnh ngắn ngủi, Lý Bình lên tiếng hỏi.

Ba chữ Huyền Thiên Vương như chạm đến một loại chốt mở nào đó.

Mặc Nho Bân đột nhiên lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn chằm chằm Lý Phàm: "Sao ngươi lại biết nơi này?"

"Hơn nữa còn có thể mở ra thông đạo đến đây?"

Giọng điệu Mặc Nho Bân cực kỳ nguy hiểm, dường như câu trả lời của Lý Bình hơi có gì bất bình thường là sẽ không chết không thôi.

"Cách lúc ngươi ngủ say đã qua gần vạn năm. Không có chuyện gì không thể xảy ra cả."

Thái độ của Lý Bình lại hết sức lạnh nhạt.

"Không chỉ ta, thậm chí tổ chức tu tiên lớn nhất hiện nay Vạn Tiên Minh cũng đều đã nắm giữ thông đạo mở ra nơi này."

"Hơn nữa đang đánh cắp lực lượng ở đây."

"Lễ nào ngươi không cảm nhận được?"

Lý Bình hỏi.

Lời này vừa ra, Mặc Nho Bân lại lần nữa biến sắc.

Hắn nhìn về nơi xa, khí tức trên người dao động kịch liệt.

"Sao bọn họ dám chứ?!"

"Nên giết! Giết!"

Mặc Nho Bân nổi điên nói.

Giống như sát ý thực chất cuốn về phía Thánh Hoàng, lại bị từng tia từng tia màu vàng trước mặt hắn hóa vô hình.

Đợi đến khi Mặc Nho Bân thu liễm cơn giận, Lý Bình mới thản nhiên nói: "Ta có thể thấy được, trong thâm tâm ngươi không thật sự phẫn nộ."

"Còn muốn diễn xuất trước mặt ta? Hoặc là một khi đã nhập vai thì ngươi cũng khó có thể phân rõ?"

"Nhìn xem, phẫn nộ thật sự là như thế nào..."

Thánh Hoàng bỗng nhiên bước lên một bước, lực lượng cường đại tự mũi chân hắn bạo phát, điên cuồng càn quét xung quang. Hào quang của cột cờ bạch ngọc như liễu tàn trong gió, lay động không thôi.

Nhưng năng lượng mãnh liệt này xuất hiện trong phạm vi vòng sáng, sau khi tiến vào biển U Ám thì nhanh chóng chìm xuống.

Biển U Ám đang tĩnh lặng bỗng xuất hiện từng gợn lăn tăn, xóa tan tất cả rung chuyển.

Giống như đang xoa dịu cơn thịnh nộ Thánh Hoàng.

"Không cần đến ngươi giáo huấn ta! Ta càng hiểu điều này hơn ngươi!"

Hình bóng Mặc Nho Bân, chợt thoáng hiện sau lưng Lý Bình. Một ảo ảnh giấu phía dưới cột cờ bạch ngọc, giống như độc xà, răng nanh nhắm ngay phần cổ lộ ra của Lý Bình.

Bên ngoài khôi giáp màu vàng của Thánh Hoàng thoáng chốc hiện ra vết nứt, trung tâm lỗ thủng, bắn ra một vệt đen, thẳng đến cổ Lý Bình.

Lúc sắp đắc thủ, bị Lý Bình dùng tay ngăn lại.

Lý Bình nhìn bóng ma bị trói buộc lắc lư trong tay không ngừng van xin kia, lạnh giọng nói: "Lại là một nhân cách khác? Cái này... Rất giống ngươi."

Sau khi nói xong, cũng không đem cái thứ đánh lén trong bóng tối này trực tiếp bóp nát, mà thả nó trở lại bên người Mặc Nho Bân.

Nhưng mà, bản thân Mặc Nho Bân lại không cần tiên khí cờ bạch ngọc kia. Thừa dịp nói chuyện hắn đã biến mất ngay tại chỗ.

Lý Bình khẽ lắc đầu, một cước của hắn trước đó cũng không phải vô ích.

Theo cảm ứng còn sót lại, hắn cấp tốc tiến vào biển U Ám, đuổi theo Mặc Nho Bân.

Phương hướng Mặc Nho Bân tiến lên, dường như cũng là vết nứt Vạn Tiên Minh rút ra khỏi nơi âm u này.

"Không biết từ đâu có mưu lợi được pháp môn, lại dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt ta?

"Chẳng lẽ ta còn không rõ ràng biển U Ám này bao dung tất cả, thậm chí tâm tình tu sĩ cũng sẽ kích lên gợn sóng sau đó bị bóng tối giấu đi?"

Mấy chục khuôn mặt Mặc Nho Bân ẩn giấu trong bóng đêm, thỉnh thoảng trôi nổi đến châm chọc khiêu khích với Lý Bình.

Ngữ khí của bọn chúng không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ, nói xong lời kịch của bản thân, sẽ tự phát hòa tan bên trong biển U Ám. Những ma diện này không phát động công kích, Lý Bình cũng không nhìn thẳng bọn chúng, mặc kệ trào phúng, chỉ là nhanh chóng tiếp cận Mặc Nho Bân.

Ma diện vẫn còn tiếp tục nói liên miên lải nhải.

"Cái gì là thật ta? Ta là đệ nhất thiên tài Cửu Luyện quan, bị ký thác hi vọng thành tiên đệ nhất nhân. Ta là Thập Nhị Pháp Vương Huyền Thiên giáo, hiệp trợ Hiên Viên Hoành tạo nên đại nghiệp Huyền Thiên giáo, nhất thống Huyền Hoàng giới."

"Cho dù dạng này, ta nên thủy chung lộ ra cùng một bộ mặt sao? Thủ tịch thiên kiêu, nên vĩnh viễn ổn trọng? Thập Nhị Pháp Vương, nên mưu định sau động?”

"Sai sai sai! Vui cười giận mắng là ta, kiệt ngao bất thuần là ta, phóng đãng không bị trói buộc cũng là tal"

"Với tiên tâm ngự ma diện, gặp phải dạng gì thì nên là dạng đó!"

"Muốn diễn trò, thì diễn cùng hắn. Sợ hãi cùng cực, thì uy hiếp đến cùng. Tội ác tày trời, thì thông đồng làm bậy."

"Người bảo thủ người tốt giống như ngươi, nên hung ác mắng cho tỉnh!"

"Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Tiên chi cảnh giới còn chưa bước vào, đã vọng tưởng cứu vãn thế giới?!"

Xung quanh lại phân hóa thành mấy chục gương mặt, đều nói với Thánh Hoàng, tất cả đều là lời nói khó nghe cùng cực.

Mà thần sắc Thánh Hoàng lại không có chút dao động nào.

Ánh mắt giống như xuyên thấu tầng tầng hắc ám, phía trước cách đó không xa, trên mặt Mặc Nho Bân, bình tĩnh giống như hắn.

Biển U Ám dao động, ngăn cản bước chân tiến lên của Mặc Nho Bân.

Hắn bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment