Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1947 - Chương 1948: Ám Hải Giấu Chân Tiên

Chương 1948: Ám hải giấu Chân Tiên Chương 1948: Ám hải giấu Chân TiênChương 1948: Ám hải giấu Chân Tiên

Ở một khe nứt, lực u ám phun ra ngoài theo quy luật. Âm thanh kia vang ra trầm đục, giống như nhịp tim trầm trọng.

"Thật đáng chết."

"Có một đám côn trùng liên lụy như thế, sao có thể thành công."

Lại một khuôn mặt ảo ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Bình. Lời nói lần này lại không giống nổi giận như điên trước đó. Chẳng qua Lý Bình nghe ra trong bình tĩnh giấu giếm sát ý chân chính.

"Ta đã từng cố gắng dẫn lực lượng biển U Ám, đóng lại cái lỗ hổng kia. Nhưng mà lại bị một con mắt cắt đứt..."

"Chủ nhân con mắt kia, là Huyền Thiên Vương?"

Thánh Hoàng đi đến bên người Mặc Nho Bân, đè tay lên vai của hắn, truyền âm nói.

Mặc Nho Bân không quay đầu lại, bất quá sau đầu lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, hết sức khinh bỉ nhìn Lý Bình.

“Hiên Viên đại ca sẽ làm loại chuyện này ư?”

Lý Bình cũng không giận, hỏi theo hắn: "Như vậy vì sao, con mắt kia có thể điều động lực lượng biển U Ám?"

Khuôn mặt sau ót Mặc Nho Bân biến mất: 'Ngươi có biết, bản chất của biển U Ám này là cái gì không?”

"Trận pháp?" Suy nghĩ sau một lát, Lý Bình hồi đáp.

"Đúng là ngu thật." Mặc Nho Bân xùy cười một tiếng: "Trận pháp chỉ là biểu tượng. Chân chính tạo nên mảnh u ám hội tụ, có thể khiến Huyền Hoàng giới chống lại với lực hút trong phế tích thông đạo phi thăng, là..." Nói đến đoạn mấu chốt, Mặc Nho Bân lại bỗng nhiên dừng lại.

"Ngươi muốn biết không?” Hắn có chút trêu chọc hỏi, ngữ khí ngả ngớn.

"Muốn." Lý Bình thản nhiên nói.

Nhìn thấy Lý Bình chững chạc đàng hoàng như thế, Mặc Nho Bân lại dường như đột nhiên không còn thú vị. Ngữ khí thoáng chốc khôi phục bình thường.

"Có thể đối đầu với Chân Tiên, chỉ có lực lượng Chân Tiên."

"Tạo nên hạo kiếp tinh hải chí ám là một Chân Tiên ngộ đạo. Như vậy có thể sinh ra đủ lực để Huyền Hoàng giới rời đi..."

"Đương nhiên chính là một vị Chân Tiên khác." Lời vừa nói ra, giống như sét đánh vang vọng trong đầu Thánh Hoàng vô diện.

Bóng tối xung quanh u ám giống như vật sống, tất cả đêu đang nhìn trộm hắn.

"Chân Tiên đúng thật là Chân Tiên."

"Chẳng qua chỉ là Chân Tiên đã chết. Đúng không?"

Nhưng mà Thánh Hoàng bỗng nhiên biết được bí ẩn như thế lại dường như sớm đã đoán trước, bình tĩnh hỏi ngược lại.

Mặc Nho Bân nhún vai: Nói chuyện với những người thông minh như các ngươi, thật không thú vị."

"Đúng vậy, toàn bộ căn cơ biển U Ám cũng là thi hài một vị Chân Tiên biến thành."

Đối với kết quả này, Lý Bình cũng không cảm thấy bất ngờ.

Biển U Ám có thể hấp thu tín ngưỡng U tộc, chuyển hóa thành tinh túy nguyên lực, nhưng cũng không để ý tín đồ của hắn đổi tín ngưỡng.

Một khi lưới Chân Tiên sinh ra là tôn tại như thực chất, không di chuyển vì ý chí.

Rơi vào trong lưới, lại muốn đào thoát, trừ phi bộc phát lực lượng có thể xé nát lưới Chân Tiên.

Đương nhiên Những người U tộc yếu đuối kia không có đủ năng lực làm vậy. Thứ duy nhất hợp lý, chính là chủ nhân lưới Chân Tiên đã chết.

Trói buộc không được.

"Chân Tiên.' Lý Bình lặp lại hai chữ này.

"Huyền Hoàng giới, Chân Tiên vẫn lạc."

"Rất thân kỳ đúng không. Chỉ là hạ giới, vậy mà lại có Chân Tiên chết ở đây. Có điều cũng may Huyền Hoàng giới cất giấu thi thể một Chân Tiên, bằng không không bột đố gột nên hồ, Hiên Viên đại ca muốn cứu Huyền Hoàng giới, cũng chẳng có biện pháp gì tốt." Mặc Nho Bân hơi xúc động nói.

Lý Bình lại giới thiệu Vẫn Tiên giới cho Mặc Nho Bân.

"Ồ. Không nghĩ tới, thế mà thật sự có thiên tôn kế nhiệm nguyện ý cùng người đời chia sẻ di niệm Chân Tiên này." Sau khi Mặc Nho Bân nghe xong, khí tức trên thân lại lại lân nữa không ổn định.

"Khó có thể tưởng tượng được trên đời còn có người ngu xuẩn hơn cả Hiên Viên đại ca. Thực sự là...

"Hắn đã sớm vẫn lạc." Lý Bình nói bổ sung.

Mặc Nho Bân lại thoáng bình tĩnh trở lại, hồi lâu sau mới nói: "Chết tốt lắm. Chết tốt lắm..."

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng chẳng biết tại sao, Lý Bình luôn cảm giác ánh mắt của hắn có chút bi thương.

Sau đó Lý Bình hỏi điều mình vẫn luôn muốn hỏi: "Huyền Thiên Vương đã chết chưa?”

Mặc Nho Bân xoay đầu lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm Lý Bình: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Đại khái là chưa chết. Ta cũng đang tìm hắn đây. Hiên Viên đại ca mạnh như vậy, dù cho bị tiểu nhân ám toán cũng sẽ không cứ mất mạng như thế"

Nói xong, hắn không cho Lý Bình cơ hội tiếp tục trao đổi, trực tiếp vòng vo trở về.

"Biển U Ám lấy 'Tụ Linh Thăng Tiên trận làm cơ sở, di hài Chân Tiên làm cốt, huyết mạch đại thiên tôn đời đầu làm dây thừng, từ không thành có, tạo ra đủ lực lượng để chống lại lực hút của Chân Tiên."

"Nhưng mà dù sao cũng chỉ là vật chết, không có hạch tâm thao túng, nó sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho người khác."

"Cho nên nói, tuyệt đối đừng chết. Coi như lúc còn sống là Chân Tiên thì như thế nào? Sau khi chết, con kiến hôi cũng có thể ức hiếp ngươi."

Mặc Nho Bân lại lần nữa nhìn qua nơi trang bị Vạn Tiên Minh rút ra lực u ám ở phía xa, giọng điệu giễu cợt nói.

"Huyết mạch đại thiên tôn đời đầu?" Trong đầu Lý Bình lóe lên bộ dáng kỳ dị của người U tộc, trong lòng không khỏi rung động.

"Khó trách, chỉ có đám người này mới có thể câu thông biển U Ám. Nhưng mà..."

Huyết mạch Chân Tiên đích truyền, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là tôn quý bực nào, nhưng bây giờ lại trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không quỷ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment