Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1949 - Chương 1950: Ám Hải Giấu Chân Tiên (3)

Chương 1950: Ám hải giấu Chân Tiên (3) Chương 1950: Ám hải giấu Chân Tiên (3)Chương 1950: Ám hải giấu Chân Tiên (3)

"Ta đang nghĩ, liệu có khả năng sau khi Hiên Viên đại ca bị thương nặng thì trốn ở đây không.”

"Nếu như nói, bên trong Huyền Hoàng giới ai có khả năng hấp thu lực lượng của vùng biển U Ám này nhất, khẳng định là hắn không thể nghi ngờ."

Dường như đang lầm bầm lầu bầu, lại dường như là đang giải thích với Lý Bình nguyên nhân hắn bất chấp nguy hiểm, nhất định phải đi nơi đó.

"Không sao, có ta ở đây. Hai người chúng ta hợp lực, nếu như gặp phải nguy hiểm, muốn chạy trốn giữ mạng cũng không phải vấn đề lớn." Lý Bình thản nhiên nói, cũng theo sát phía sau.

"Thật là ngu xuẩn. Cho nên mới nói người tốt chết mau." Mặc Nho Bân không thèm nhận ý tốt của Lý Bình, giễu cợt như thế.

Lý Bình chú ý, tập trung xung quanh.

Bóng tối hội tụ ở chỗ này, càng thêm dày đặc. Sau khi biết được bản chất của bóng tối này là lực lượng của thi hài Chân Tiên, Lý Bình hòa mình trong này, sinh ra cảm giác khác biệt hoàn toàn so với lúc trước.

Có điều khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái là, Miêu Bảo từ trước đến nay vẫn luôn vô cùng tham lam với năng lượng Tiên cấp, giờ phút này lại như căn bản không cảm ứng được năng lượng khổng lồ như thế.

Vẫn ngủ say sưa trên vai.

Mắt cũng không mở ra một chút.

"Thú vị." Trong lòng Lý Bình gia tăng cảnh giác.

Sau đó không lâu, Mặc Nho Bân dừng bước.

"Hắn là đến rồi, chính là chỗ này." Hắn nhìn xung quanh trái phải và nói.

"Hắn là tới?" Lý Bình hơi nghi hoặc một chút.

Lời nói như thế không nên do Pháp Vương Huyền Thiên giáo là Mặc Nho Bân này nói ra.

"Có người từng đến nơi này. Còn tiến hành sửa chữa trận pháp." Giọng điệu của Mặc Nho Bân có ngưng trọng trước nay chưa từng có. Lý Bình còn nghe được mơ hồ trong đó có chờ đợi và kích động.

Nhưng mà sau khi hắn đi một vòng thì lại nhìn về phía Lý Bình.

“Trận pháp này có chút phức tạp.'

Ngụ ý, cũng là để Thánh Hoàng giúp đỡ. Lý Bình khẽ lắc đầu: "Di hài tràn ngập lực Chân Tiên, ta không cảm ứng được dấu vết trận pháp.

Mặc Nho Bân hừ một tiếng: "Nhìn cho kỹ!"

Một khuôn mặt lờ mờ thoáng chốc từ hắn trên người bay ra, hướng về phía Lý Bình.

Lý Bình không cảm thấy ác ý, cho nên vẫn chưa trốn tránh.

Ma diện lờ mờ có hình mặt của Mặc Nho Bân vô cùng xấu tính, bám lên khuôn mặt trống rỗng của Lý Bình.

Còn không kịp biểu đạt sự không thích trong lòng, Lý Bình đã bị cảnh tượng hùng vĩ bỗng nhiên sáng lên trước mắt hấp dẫn chú ý.

Biển U Ám tối tăm yên tĩnh, bỗng nhiên vén lên lụa mỏng thần bí.

Lộ ra diện mạo chân thực giấu phía dưới.

Như là trên trời tích lũy tầng mây rất dày diễn hóa ra hình thái khác biệt. Lực u ám tụ tập từng mảnh nhỏ, hai người Lý Bình, Mặc Nho Bân như ở trong vương quốc đám mây trên bầu trời.

Thể tụ hợp của lực u ám du động chậm chạp lại cực kỳ nhanh chóng. Tiếp cận nhau, cắn nuốt nhau, một lần nữa biến thành hình dáng mới.

Mà tại nơi trung tâm của biển U Ám này, những đám mây u ám đã lắng đọng trên vạn năm cổ xưa nhất lại tản ra khí tức khiến Lý Bình cũng run sợ vì nó.

Những thể tụ tập cổ xưa này đúng như từng con dị thú thượng cổ đáng sợ, yên tĩnh nghỉ lại tại nơi sâu trong biển U Ám.

"Không hổ là lực Chân Tiên. Năng lượng ẩn chứa bên trong mỗi một đám mây nơi này mà bộc phát ra, đều vượt xa một kích toàn lực của Trường Sinh kỳ."

"Sức mạnh lớn quái" Trong lòng Lý Bình cảm thán.

Lý Bình còn chú ý tới, trang bị Vạn Tiên Minh rút ra lực u ám thật ra chính là hấp thu các đám mây bay bổng rời rạc ở biển U Ám.

Hơn nữa hình như Vạn Tiên Minh cũng có thể phân biệt đám mây vậy, không ra tay với thể tụ hội tương đối khổng lồ, mục tiêu phần lớn là tập trung ở những đám nhỏ tự do.

"Bây giờ nhìn rõ rồi chứ." Giọng nói của Mặc Nho Bân đánh gãy suy nghĩ của Lý Bình.

Lý Bình lấy lại tinh thân từ trong rung động, lại lân nữa quan sát tỈ mỉ.

Quả nhiên, xung quanh nơi những thứ này tụ tập, hắn phát hiện một vài tung tích của trận pháp.

Nhưng mà trước khi phá giải, Lý Bình lại hỏi một vấn đề. "Trong kết quả ta thôi diễn trước đó, đại trận Phù Độ Tinh Không có bốn thứ cấp cấu thành trận pháp."

"Xiêng xích màu vàng dùng để khóa chặt và bắt tinh hải bên ngoài Tu Tiên giới; Thiên thú chỉ nhãn làm trạm quan sát đo lường; biển U Ám dùng để thoát khỏi lực hút của Tiên Khư, cũng chính là đại trận Tụ Linh Thăng Tiên. Còn lại một cái khác là gì?"

Mượn nhờ ma diện của Mặc Nho Bân, Lý Bình nhìn chằm chằm vào bản thể Mặc Nho Bân.

Mặc Nho Bân nhún vai, trở lại cực kỳ tự nhiên:

"Làm sao ta biết được."

"Phù độ đại trận, gân như đều là một tay Hiên Viên đại ca xây thành. Bọn ta cũng chỉ có cơ hội tiếp xúc gân gũi sau khi hắn hoàn thành xây dựng trận pháp. Pháp Vương khác nhau phụ trách khu vực khác nhau. Ta có chút quen thuộc đối với nơi này thôi."

Lý Bình không tìm được sơ hở trong lời nói Mặc Nho Bân, nhưng mà cũng không thể tuỳ tiện tin tưởng.

Tạm thời không xoắn xuýt về chuyện này, Lý Bình chuyên tâm phân tích trận pháp nơi này trước.

Dù sao, hắn cũng thực sự muốn gặp Huyền Thiên Vương trong truyền thuyết kia một lân.

"Trận pháp nhiều năm rồi, có chút sai lệch với phong cách Huyền Hoàng giới lưu truyên xuống."
Bình Luận (0)
Comment