Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1950 - Chương 1951: Ám Hải Giấu Chân Tiên (4)

Chương 1951: Ám hải giấu Chân Tiên (4) Chương 1951: Ám hải giấu Chân Tiên (4)Chương 1951: Ám hải giấu Chân Tiên (4)

"Hình như còn có dấu vết bị dẫn động, chẳng lẽ nơi này từng xảy ra tranh đấu?"

"Chỉ có thể coi là dị loại thôi. Ngược lại không tính là đặc biệt phức tạp. Còn không với đến cánh cửa trận pháp Tiên cấp."

Sau một lúc Lý Bình quan sát đánh giá, nói ra kết luận như thế.

"Thi pháp chỗ này có dẫn đến lực u ám bạo động không?" Trước khi phá trận, Lý Bình hết sức cẩn thận hỏi Mặc Nho Bân.

Mặc Nho Bân không ngạc nhiên chút nào, cười khẩy nói: "Chẳng lẽ ngươi đã tấn thăng lên Chân Tiên chi cảnh rồi? Đừng cân nhắc những thứ vô nghĩa đó nữa."

"Nếu như ngươi có thể khiến cho lực Chân Tiên nơi này bạo động, vậy thì chuyện thứ nhất ta phải làm là lập tức chạy trốn."

Có Mặc Nho Bân trả lời chắc chắn, Lý Bình cũng không còn cố ky.

Từng trận thức ẩn tàng tách ra xếp hàng trước mắt hắn. Chúng giao thoa với nhau, phân giải tổ hợp.

Không bao lâu sau, Lý Phàm đã tìm được chỗ sở hở của trận pháp.

"Đi nơi này.”

Hắn dẫn đường đi vào, không có dẫn động phản chế trận pháp.

"Lưu loát như thế, coi như có chút bản lĩnh." Mặc Nho Bân cũng khó được khen ngợi.

Tràng cảnh bên trong trận pháp dường như không có gì khác biệt với trước đó.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Mặc Nho Bân thì hẳn là không đi sai chỗ.

"Nơi này, chính là nơi trận pháp hạch tâm trung khu của Tụ Linh Thăng Tiên trận nguyên thủy."

Theo lời của Mặc Nho Bân, Lý Bình liếc nhìn hai bên.

Thể hội tụ lực u ám cổ xưa ở bên ngoài bị chỗ này hấp thu.

Chúng hóa thành khói xanh lượn lờ, tiêu tán không thấy.

"Không có lực Chân Tiên lưu lại, tinh túy năng lượng còn ở sâu trong trận pháp." Lý Bình như có điều suy nghĩ nói.

"Bộ phận động lực của Thăng Tiên trận, một khi bị phong bế thì không cách nào tiến vào lần nữa. Nhưng chủ điều khiển khu vực lại không phong bế."

"Cẩn thận." Mặc Nho Bân thành thạo, tiếp tục xâm nhập vào bên trong.

Mà Lý Bình thì châm chậm bước đi, vừa quan sát hai bên trái phải, cẩn thận ghi nhớ tất cả các chỉ tiết của trận pháp trong lòng.

Tuy trận pháp chỉ hiển lộ ra bên ngoài một phần nhỏ, nhưng mà lấy trình độ trận pháp của hắn bây giờ, nhìn phiến phiến cũng có thể đẩy ra nguồn gốc trận pháp.

"Thú vị, lại có dấu vết tranh đấu."

Mặc Nho Bân dẫn đường phía trước chợt dừng lại.

Hắn nhìn khắp ngõ ngách trận pháp.

Lý Bình cũng nhìn ra một kiếm quang từ dấu vết bị hao tổn rất nhỏ bên trong trận pháp.

"Trường Sinh kỳ." Lý Bình phán đoán, đột nhiên cảnh giác.

"Vẫn là Trường Sinh kỳ không kém." Mặc Nho Bân nói bổ sung.

Nói xong, hắn tăng nhanh tốc độ, tiếp tục hướng vào bên trong.

Từ góc độ thị giác, phương vị hai người dường như không có xảy ra biến hóa từ đầu đến Cuối.

Thể tụ tập cổ xưa bốn phía trên dưới đối lập với vị trí của bọn họ thì không nhúc nhích.

Nhưng Lý Bình lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tuy có ma diện Mặc Nho Bân tăng cường nhưng hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng mờ.

"Sâu trong biển U Ám."

Cảm giác bóng tối che đậy hết thảy quen thuộc lại lân nữa đánh tới.

So với sự tối tăm bên ngoài, nơi này càng thêm làm cho người ngạt thở.

Lý Bình đều cảm thấy sự vận chuyển của tu vi bản thân gặp trở ngại. Thậm chí ngay cả tỉnh túy nguyên lực cũng không thể tránh được.

Khi một tia sáng cuối cùng bị màn đêm cắn nuốt, chỉ có thể mượn nhờ ma diện Mặc Nho Bân miễn cưỡng cảm ứng tình cảnh xung quanh.

Lý Bình chợt cảm giác được, Mặc Nho Bân phía trước bỗng nhiên đình chỉ động tác.

Khí tức băng lãnh, ẩn ẩn truyền đến.

Lý Bình chậm rãi tiếp cận, phát hiện nguyên nhân Mặc Nho Bân đứng im chỗ đó.

Phía trước cách đó không xa, một bộ hài cốt nằm yên tĩnh.

Hoặc nói là một cái xác rỗng càng thêm thỏa đáng hơn.

Không biết đã chết đi bao lâu, khuôn mặt vẫn trông rất sống động, có thể thấy rõ trước khi vẫn lạc trên mặt người này là vẻ hoảng sợ, khó có thể tin.

Mà nhìn thân thể hắn vẫn đầy ắp, bên trong thật ra đã sớm trống rỗng.

Không còn sót lại bất cứ thứ gì. "Trường Sinh kỳ." Mặc Nho Bân thông qua ma diện bám vào mặt giao tiếp với Lý Bình.

"Hơn nữa phục sức trên người hắn nhìn khá quen." Mặc Nho Bân chợt dâng lên một luồng sát ý.

“Đại Đạo tông, Phương Định Ca."

Sau một lúc Lý Bình tại tỉ mỉ quan sát thì xác định thân phận của người này theo ghi chép trong phiến đá sáng thế trước đó.

“Nguyên lai là nơi này. Lý Bình giật mình.

Đồng thời ý cảnh giác trong lòng tăng vọt lên trước nay chưa từng có.

"Ai thế." Mặc Nho Bân lời ít ý nhiều hỏi.

"Chưởng môn Đại Đạo tông lúc đại kiếp hạ xuống mấy ngàn năm sau thời đại của ngươi.”

"Vì truy giết Truyền Pháp, cũng chính là đế tạo giả Vạn Tiên Minh bây giờ, lúc ấy sáu Trường Sinh kỳ cùng ra tay, kết quả không biết tung tích. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Mà Truyền Pháp lại sống tiếp được."

"Lúc ấy, Truyền Pháp còn chỉ có cảnh giới Hợp Đạo." Lý Bình đơn giản nói đầu đuôi sự tình cho Mặc Nho Bân.

"Sáu Trường Sinh chết ở chỗ này?" Mặc Nho Bân không bình tĩnh.

Hắn hơi hơi lui vê sau một chút, sắc mặt ngưng trọng.

"Hi vọng là không phải như ta đoán." Nửa ngày sau, Mặc Nho Bân tự lẩm bẩm.

"Truyên Pháp là mượn nhờ lực lượng Tụ Linh Thăng Tiên trận này, tru sát sáu Trường Sinh kia?" Lý Bình hỏi.

"Nếu như là thế ngược lại là kết quả tốt nhất." Giọng của Mặc Nho Bân u u truyền đến.

"Chỉ sợ di hài Chân Tiên kia sống lại."
Bình Luận (0)
Comment