Chương 1952: Diệt thế câu sinh ý
Chương 1952: Diệt thế câu sinh ýChương 1952: Diệt thế câu sinh ý
Theo Mặc Nho Bân nói ra câu này, cũng không biết có phải ảo giác của Lý Bình hay không, chỗ sâu trong biển U Ám giống như thật sự tối tăm lạnh hơn một chút.
Hệt như có tồn tại không biết nào đó theo dõi hắn, trong lòng chợt sinh ra hàn ý.
Thánh Hoàng có chút nghiêm trọng nhìn hai bên xung quanh, lại không hề phát hiện tôn tại âm thâm rình mò nào.
Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía thể xác của Phương Định Ca Đại Đạo tông, Lý Bình hỏi: "Đã biến thành dáng vẻ này mà còn có thể sống lại?"
Người Lý Bình hỏi hiển nhiên không phải Phương Định Ca, mà là vị Chân Tiên tiên khu hóa thành biển U Ám, ý niệm hóa thành Vẫn Tiên cảnh.
Mặc Nho Bân cũng quan sát thi thể cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Ta kể cho ngươi một chuyện xưa."
"Cửu Luyện quan bọn ta đã từng thờ phụng một bức tượng đá tổ sư, nghe nói là do Cửu Luyện tổ sư gia, Diệu Pháp thượng nhân tạo ra vì chính mình."
"Tượng đá này được phụng dưỡng mấy ngàn năm, đệ tử trong quan bình thường có lo nghĩ gì trên con đường tu hành, chỉ cân thành tâm cầu nguyện với nó, tuyệt đại đa số đều có thể nhận được đáp lại trong mơ hồ. Do đó nhiều năm như vậy, hương hỏa không dứt."
"Về sau có một ngày, kiếp vân chợt bao phủ trên không Cửu Luyện quan, từng luồng thân lôi đánh xuống, mục tiêu lại là bức tượng đá tổ sư này! Một bóng dáng phá vỡ tượng đá, xông thẳng lên chín tầng trời! Thực lực người này có thể nói là đáng sợ, Cửu Tiêu Thần Lôi đủ để diệt sát Hợp Đạo trong nháy mắt căn bản không làm gì được hắn. Hắn đứng trong lôi quang cười to không ngừng, mắt thấy sắp vượt qua lôi kiếp, phi thăng mà đi..."
Mặc Nho Bân nói đến chỗ mấu chốt lại lần nữa dừng lại.
Đợi hồi lâu lại không đợi được Thánh Hoàng thúc giục, đành phải nghẹn lại một hơi, tiếp tục kể: "Thoạt tiên mảnh vỡ tượng đá tổ sư rơi lả tả trên đất thế mà lặng yên không tiếng động tụ tập lại. Tới gân người độ kiếp. Nhân lúc hắn không kịp đề phòng, một lân nữa nuốt hắn trở lại trong tượng đá!"
"Lần này, mặc cho bóng dáng ấy giãy giụa thế nào cũng trốn không thoát bao bọc của tượng đá nữa. Mà tượng đá cũng cùng bóng dáng đó phá không phi thăng mà điI"
Nghe xong chuyện xưa có phần huyền bí này, Lý Bình không khỏi khẽ cau mày.
Mặc Nho Bân hỏi: "Ngươi đoán, hai người cùng nhau phi thăng này, ai là tổ sư gia Cửu Luyện quan bọn ta?”
Lý Bình trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Bóng dáng trong tượng đá, cần đối mặt với lôi kiếp phi thăng. Hẳn là hắn mới phải? Lúc còn sống không thể phi thăng, lấy hình thái tượng đá đến đệ tử cung phụng, tích góp mấy ngàn năm hòng phi thăng..."
Mặc Nho Bân mỉm cười: "Sail"
"Tổ sư gia Cửu Luyện quan, Diệu Pháp thượng nhân có ghi chép rõ ràng, phi thăng thành tiên trước mắt bao người. Chỉ có điều, chỉ có các đời chưởng môn Cửu Luyện quan mới biết, năm thứ hai sau khi Diệu Pháp thượng nhân vào Tiên giới không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn lạc!"
Lý Bình nghe vậy kinh ngạc.
Mặc Nho Bân hài lòng nói tiếp: "Song bức tượng đá do hắn tự tay tạo ra này lại là đường lui hắn để hắn, cho dù thần hồn câu diệt ở thượng giới cũng có thể mượn tượng đá này trùng sinhl”
Lý Bình cau mày lần nữa: "Vậy bóng dáng trong tượng đá lại là người phương nào?”
Mặc Nho Bân cười hì hì: "Là chưởng môn đời thứ ba của Cửu Luyện quan bọn ta, người này không tuân theo di tức của tổ sư, muốn lập môn quy khác, sau một phen nội đấu, trọng thương thất bại, từ đó không biết tung tích. Không nghĩ tới vẫn luôn nấp trong tượng đá tổ sư, lại còn một mạch tu hành đến cảnh giới phi thăng."
"Nhưng vẫn uổng công làm áo cưới cho người khác."
"Diệu Pháp thượng nhân phi thăng thành tiên chỉ mới một năm, chưa nói tới nội tình gì đó, đều có thể mượn tượng đá trùng sinh. Càng không cần nhắc tới vị Chân Tiên kia."
"Xem vùng biển U Ám này là có thể tưởng tượng lúc hắn còn sống cường đại cỡ nào. Nói trắng ra, đừng dùng ánh mắt tu sĩ chúng ta phỏng đoán thủ đoạn của tiên. Thật sự là ngày đêm khác nhaul"
Có lẽ vì đã giao lưu với nhau một thời gian, tâm trạng Mặc Nho Bân ổn định hơn rất nhiều, hắn biểu lộ cảm xúc trong lòng nói.
Lý Bình im lặng không lên tiếng.
Hắn cảm giác quan hệ dây mơ rễ má giữa Diệu Pháp thượng nhân mượn tượng đá trùng sinh và chưởng môn đời thứ ba Cửu Luyện quan đối phương nói còn có chỗ không thật.
Nhưng nói cho cùng cũng là bí văn thượng cổ, lúc này xâm nhập hiểm địa cũng không phải lúc miệt mài theo đuổi.
"Vậy chúng ta còn cần tiếp tục thâm nhập không? Dáng vẻ chết thảm của Phương Định Ca không giống như việc tu sĩ bình thường có thể làm được." Lý Bình dời đi đề tài.
"Trước tiên vào xem đã. Nếu như Chân Tiên đã khởi tử hoàn sinh, đã nhiêu năm như vậy, nhất định không thể còn ở tại chỗ." Mặc Nho Bân nói, vòng qua di hài Phương Định Ca, tiếp tục ẩn vào dưới hắc ám.
Trên đường đi qua ba quan ải trận pháp, có cái vốn thuộc vê Tụ Linh Thăng Tiên trận, cũng có cái do kẻ đến sau bày ra.
Dưới sự hợp lực của Lý Bình và Mặc Nho Bân, phí hết một phen công sức, cuối cùng mới đến được trong trung khu kiểm soát Tụ Linh Thăng Tiên trận.
Trên đường đi không hề phát hiện bốn hài cốt của bốn Trường Sinh vẫn lạc khác.
Trung khu kiểm soát rõ ràng nằm ở chỗ sâu nhất cả vùng u ám lại hệt như một đài thiên văn trong suốt.