Chương 1959: Hợp Đạo sâu kiến chết (3)
Chương 1959: Hợp Đạo sâu kiến chết (3)Chương 1959: Hợp Đạo sâu kiến chết (3)
"Thiếu Quân cảm thấy thế nào?"
Người hỏi chuyện là Đệ Nhất Kinh Luân.
Hắn ho nhẹ, dáng vẻ xem kịch vui quan sát Thương Thiếu Quân.
"Hư không giới ngoại thế mà hiểm ác như vậy. Ta tự xưng là thực lực không tâm thường, nhưng nếu là gặp phải những tai ách này, sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết." Thương Thiếu Quân lòng còn sợ hãi nói.
"Không sao, ta cũng giống vậy mà." Đệ Nhất Kinh Luân mỉm cười: "Thế nên ta lại càng tò mò về vị kiếm tiên áo trắng nói với ngươi."
Đệ Nhất Kinh Luân thu lại ý cười trên mặt: "Không chỉ có thể bình an vô sự vượt qua hư không, còn có thể truyền đến tin tức quan trọng như thế từ đầu bên kia tỉnh hải... Thiên kiêu tuyệt thế như vậy, từ trước tới giờ ta lại chưa từng nghe nói đến?"
Thương Thiếu Quân cũng cảm thán nói: "Cũng từ ngày đó trở đi, ta mới biết người tài ba dị sĩ trong thiên hạ nhiều xiết bao. Không còn lòng khinh thường anh hùng khác nữa."
"Không không không, ngươi không hiểu ý ta." Đệ Nhất Kinh Luân lắc đầu: "Ta nói là, nhân vật bậc này xuất hiện hoàn toàn không hợp lẽ thường."
Thương Thiếu Quân ngớ người.
Đệ Nhất Kinh Luân thình lình đứng dậy, quạt lông nhẹ phẩy, châm chậm nói: "Dưới trường hợp pháp không thể đồng tu, không chỉ công pháp bị khống chế nghiêm ngặt, ngay cả tài nguyên tấn thăng cần cũng bị chúng ta giám sát thường xuyên."
"Những tán tu kia dù có khí vận nghịch thiên, tu hành đến Nguyên Anh đã là cực hạn. Muốn tiến thêm một bước, trước đó thế nào cũng sẽ rơi vào trong tâm mắt Vạn Tiên Minh chúng ta. Thế mà, kiếm tiên áo trắng ngươi nói..."
"Thật đúng là như trong khe đá nhảy ra, bất kể thế nào cũng không tra ra được người này."
Thương Thiếu Quân nghe thấy Đệ Nhất Kinh Luân nghiêm túc như thế, có phần xem thường: "Thế lực ẩn thế trong Huyền Hoàng giới nhiều cỡ nào? Vạn Tiên Minh há lại có thể biết hết?"
Đệ Nhất Kinh Luân phẩy nhẹ lần nữa, phía trước hai người, quang ảnh hiện lên.
Đúng là hình ảnh thánh thai Lý Phàm đại hiển thần uy, kiếm phá ma âm bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét lúc trước.
"Thiếu Quân ngươi thấy kiếm pháp như thế nào?" Đệ Nhất Kinh Luân hỏi. "Tinh diệu tuyệt luân, tự nhiên như trời sinh." Thương Thiếu Quân không mảy may do dự trả lời.
"Kiếm này là Huyền Hoàng chỉ kiếm." Quạt bạch ngọc trong tay Đệ Nhất Kinh Luân cũng học dáng vẻ thánh thai Lý Phàm trong hình ảnh, sau đó lại thật sự có một luồng kiếm quang từ phía trước quạt lông bay ra.
"Huyền Hoàng chi kiếm..." Thương Thiếu Quân cẩn thận nghiên ngẫm bốn chữ này.
"Tại Huyền Hoàng giới, số người tu hành Kiếm Đạo không hề ít. Trong đó cũng không thiếu thiên kiêu. Bởi vậy tự nhiên có thể nhìn ra manh mối về kiếm thuật kiếm tiên áo trắng thi triển."
Mỗi lần thánh thai Lý Phàm trong hình ảnh chém ra một kiếm, Đệ Nhất Kinh Luân cũng theo đó phẩy quạt lông.
Từng luồng kiếm quang cỡ nhỏ y hệt ăn khớp với trong hình ảnh.
"Kinh Luân huynh, ngươi rốt cuộc có ý gì?" Thương Thiếu Quân cau mày hỏi.
"Thiếu Quân có biết Chưởng Thiên Ti?" Đệ Nhất Kinh Luân lảng tránh không đáp, còn hỏi ngược lại.
"Ta tất nhiên biết, Tiên Minh thông qua Chưởng Thiên Ti, thời khắc giám sát thiên địa chỉ lý. Ngoài có thể quan trắc được thiên địa chỉ phách ra, quan trọng nhất là có thể cảm giác được trước dấu vết nghịch lý." Thương Thiếu Quân trả lời rất nhanh.
"Nhưng điều này lại có quan hệ gì với Huyền Hoàng chi kiếm ngươi nói?"
"Kiếm này là Thiên chi kỳ. Trực chỉ thiên địa chỉ lý." Đệ Nhất Kinh Luân trầm giọng nói.
Lời này vừa ra, Thương Thiếu Quân như hiểu ra điều gì, ánh mắt lóe qua một tia tinh quang.
"Kiếm đạo dị động, trước đây Chưởng Thiên Ti đã từng quan sát được. Có điều thời gian rất ngắn, chỉ kéo dài không đến nửa tháng lại khôi phục như lúc ban đầu. Không hề liên quan đến dị tượng thiên tôn nghịch lý, cho nên Chưởng Thiên T¡ cũng chỉ theo thường lệ báo cáo, ghi chép bảo tồn. Khi đó ta cũng từng nhìn thấy ghi chép này, chẳng qua không hề để trong lòng. Mãi đến khi ngươi nhắc đến kiếm tiên áo trắng, ta mới liên hệ bọn họ lại với nhau." Đệ Nhất Kinh Luân chậm rãi nói.
"Nửa tháng?" Thương Thiếu Quân có phần khó mà tin được.
Nói đến đây, nếu như Thương Thiếu Quân vẫn không rõ ý của đối phương thì hắn cũng không xứng trấn thủ Vực Thắm Gào Thét nữa.
Kiếm Đạo vẫn chưa bị nghịch chuyển hoàn toàn nói rõ dị động trước đây chính là trạng thái hợp đạo.
Mà từ dị động đến xảy ra chỉ kéo dài nửa tháng nói rõ kiếm tiên áo trắng hắn gặp... Căn bản không phải cường giả Hợp Đạo đã lâu gì cả. Mà là người may mắn vừa bước vào cảnh này.
Nhưng mà, chuyện này có thể ư?
Cảnh giới có thể đột phá dưới cơ duyên xảo hợp trong thời gian ngắn, nhưng cảm ngộ đối với Kiếm Đạo và sự tự nhiên thoải mái lúc vung kiếm lại cần thời gian tích lũy.
Trước mắt Thương Thiếu Quân lại lần nữa hiện lên đủ loại thánh thai Lý Phàm song hành với hắn.
"Có lẽ... Là người này kỳ tài ngút trời?" Hắn không xác định lắm nói.
Đệ Nhất Kinh Luân không thể phủ nhận nói: "Có lẽ có loại khả năng này. Nhưng ta càng muốn tin hơn là một người ngoại lai ẩn nấp đến Huyền Hoàng giới chúng ta, mượn Kiếm Đạo Thiên chi kỳ đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo chi cảnh. Sau đó lại hướng dẫn chúng ta đến chỗ sâu tinh hải..."
Thương Thiếu Quân đưa tay cắt ngang lời Đệ Nhất Kinh Luân.
"Kinh Luân huynh, có phải có chút quá mức hoang đường rồi không?"
Đệ Nhất Kinh Luân bật cười: "Chẳng qua là giải thích hợp lý nhất sau khi loại bỏ rất nhiều khả năng không có thôi."