Chương 1960: Hợp Đạo sâu kiến chết (4)
Chương 1960: Hợp Đạo sâu kiến chết (4)Chương 1960: Hợp Đạo sâu kiến chết (4)
"Người này hoàn toàn không có nguồn gốc, bỗng nhiên mà sinh."
"Sau khi hợp đạo là có thể hoàn toàn thông hiểu đạo lí... Còn là Kiếm chi đạo có mức độ phức tạp xếp hàng đầu trong thiên địa chỉ lý."
"Nếu như người này thật sự hoàn toàn dựa vào chính mình, không hề có căn cơ hoàn thành tất cả, ta nguyện xưng hắn là đệ nhất nhân thiên tư dưới Truyền Pháp tự cổ chí kim."
"Hơn nữa, nhìn từ miêu tả của ngươi đối với hắn, người này chỉ bằng lời nói đã dễ dàng thu phục quân tâm trên dưới Đoạn Chưởng tiên thành..."
Đệ Nhất Kinh Luân lại cười khẩy.
Thương Thiếu Quân thì nghĩ càng nhiều.
Trong Tiên Minh có người làm loạn. Muốn lập lại trật tự.
Đây là khẩn cầu người đó không ngừng lặp lại.
Sau khi chính mình bị dẫn dắt cũng quả thực đã sinh ra nghi ngờ như vậy. Thậm chí còn dự định liên hợp với một đám hảo hữu tra ra chân tướng.
Nhưng nếu người đó vốn đã rắp tâm bất lương thì sao?
Nếu như mình vì vậy tạo thành nội loạn Tiên Minh, bị người khác thừa vắng mà vào, chẳng phải là đã thành phản đồ Huyền Hoàng giới?
Nghĩ tới đây, Thương Thiếu Quân không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh.
Mà lúc này Đệ Nhất Kinh Luân cũng đúng lúc nói: "Trước đó lúc ngươi tìm tới ta, ta quả thực cũng có mấy phần bị thuyết phục."
"Nhưng sau khi trải qua qua một phen điều tra lại phát hiện không ổn."
"Thiếu Quân, ngươi là trọng thần Tiên Minh. Mỗi lời nói hành động đều phải thận trọng."
Thương Thiếu Quân khẽ gật đầu, rơi vào trong trầm tư.
"Trước khi chưa làm rõ chân tướng, không nên vọng động. Nếu như người nọ lại liên hệ ngươi, ngay lập tức báo cáo. Ta sẽ đến xử lý."
Sau khi nhắn nhủ xong, thân hình Đệ Nhất Kinh Luân nhẹ nhàng rời khỏi Vực Thẳm Gào Thét trong sương trắng.
Mà qua hồi lâu sau, Thương Thiếu Quân mới phản ứng lại.
Trước kia là chính mình muốn xúi giục Đệ Nhất Kinh Luân, không nghĩ tới lại bị đối phương dao động dễ như trở bàn tay.
Không thẹn với cái tên 'Đệ Nhất. "Ngươi rốt cuộc là loại người gì?" Thương Thiếu Quân nhìn lên tinh không, trước mắt như lại lần nữa xuất hiện bóng dáng áo trắng tung bay, hệt như thần tiên trên trời.
Tạm thời không nhắc tới Huyền Tiên Chu đầu bên kia tinh hải.
Lại nói hồng quang tinh hải đang gấp rút lên đường tron tinh hải, xuất phát về hướng Huyền Tiên Chu.
Sau khi Lam Vũ hoàn thành truyền thâu ảnh hưởng hồng quang ghi chép tới Vạn Tiên Minh thì lại ngưng thần quan sát phía trước.
Xung quanh đều là một mảnh đen kịt, nhìn như tĩnh mịch.
Thực ra trong cảm ứng của hắn lại là sát cơ tứ phía, đều là nguy địa.
"Lam Vũ lão ca, chúng ta cũng ra ngoài lâu như vậy rồi, có thu hoạch gì không?”
Sau lưng truyên đến âm thanh Kim Nhật.
Đối với Hợp Đạo thích góp vui khắp nơi này, Lam Vũ luôn không có ấn tượng gì tốt.
Lúc này cũng chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: "Còn coi như có chút thu hoạch."
Kim Nhật cười âm hiểm, âm thầm truyền âm: "Lam Vũ lão ca, ngươi nói đến trong tinh hải này, chúng ta đều không cần bị lực lượng thiên tôn trói buộc nữa. Không phải sẽ đột phá dễ dàng hơn sao?"
"Ta nghe nói công pháp của ngươi là đích truyền của đại pháp sư ngày xưa, có thể đến từ Tiên giới. Hơn nữa ta thấy hình như trong khoảng thời gian ngắn, ngươi lại trẻ ra không ít...
"Kim Nhật, ngươi vượt quá giới hạn rồi." Lam Vũ trâm giọng, cắt ngang lời Kim Nhật.
Kim Nhật cũng không xấu hổ, chắp tay, mỉm cười rời đi.
Lam Vũ xoay người sang chỗ khác, tiếp tục giám thị hư không tối tăm hướng hồng quang tiến lên.
Trong lòng thì thở dài.
Bên trong phi chu được mệnh danh là Vãng Tôn này, bầu không khí hiện tại có chút vi diệu.
Hồng quang hộ thể lúc thoát đi Tiên Khư đã tiêu hao gần hết, phi chu lại không giảm tốc độ, bay nhanh đến đầu bên kia tinh hải.
Nhưng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, trên thuyền đã có ba Hợp Đạo chết bất đắc kỳ tử.
Nếu chết do tai hoạ kỳ dị bên ngoài tinh hải thì cũng thôi, mấu chốt là ba Hợp Đạo này đều chết không rõ ràng. Mọi người đều tự mình kiểm nghiệm một phen nhưng không ai có thể làm rõ chân tướng chết bất đắc kỳ tử.
Ba thi thể kia còn yên tĩnh nằm trong phi chu, sắc mặt hồng hào, giống như chỉ đang thiếp đi.
Nhưng bên trong bọn họ, toàn bộ thần hồn đã bị đào rỗng trong bất tri bất giác.
"Đây là Hợp Đạo đấy." Trong lòng Lam Vũ hết sức nghiệm trọng.
Trong ba người vẫn lạc, người tên "Thanh Viêm trong đó cũng là Hợp Đạo lão làng như hắn. Thực lực hoàn toàn không kém hắn là bao.
Nhưng vẫn nói chết là chết, không rõ không ràng.
Lam Vũ thậm chí hơi nhớ dị tượng vẫn lạc Huyền Hoàng giới. Ít nhất, cho dù vẫn lạc cũng có thể biết rõ nguyên nhân cái chết.
"Chẳng qua, nghe nói trước khi chúng ta sắp đi, những dị tượng đó cũng đã xuất hiện dị thường? Đúng thật là thời buổi loạn lạc."
Lam Vũ từ đại kiếp buông xuống tồn tại đến nay, theo bản năng cảm thán một tia hương vị không giống bình thường.
Trong lúc hắn đang thả bay suy nghĩ, bất thình lình lại có một tiếng kêu thảm thiết đánh thức hắn.
Vẻ mặt Lam Vũ chợt thay đổi, hắn ý thức được không đúng lập tức chạy về hướng nơi âm thanh phát ra.
Đợi sau khi đến nơi, đã có bốn Hợp Đạo vây quanh.
Mà tiêu điểm ánh mắt hoảng sợ của đám người lại là một thi thể nằm trên đất.
Đồng tử Lam Vũ bỗng co lại, bởi vì người chết lần này đúng là người trước đó còn lôi kéo làm quen với hắn, Kim Nhật tiên tôn!