Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1964 - Chương 1965: Lam Vũ Thiên Đô Bí (4)

Chương 1965: Lam Vũ Thiên Đô bí (4) Chương 1965: Lam Vũ Thiên Đô bí (4)Chương 1965: Lam Vũ Thiên Đô bí (4)

Trên phi chu lại có thêm một thi thể khác.

Lam Vũ và Quan Hành Tu liếc nhìn nhau, xác định 'Tử Mộc' đã chết.

Áp lực trong lòng lại lập tức tăng thêm vài phần.

"Lão Quan? Lần này chúng ta đều ở cùng nhau phải không? Trong mọi người sức mạnh của ngươi cao nhất, rốt cuộc có nhận ra là con chó nào đã ra tay không?!"

Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Quan Hành Tu lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong đại sảnh trở nên xôn xao.

"Các vị bình tĩnh chút, vừa rồi tất cả chúng ta đều ngưng thần đối phó với tai kiếp hư không, cho nên đã nhất thời sơ ý, lại bị tên hung thủ đó đánh lén."

"Tiếp theo phải làm sao? Tai kiếp này không đánh thì chết, tránh thì lại bị ám sát..."

"Hừ, theo ta thấy, tiếp theo chúng ta không cần phải lãng phí tâm tư để tránh tai kiếp gì đó nữa. Cùng lắm là đồng quy vu tận mà thôi!"

"Hứa huynh, đừng tức giận. Không phải chúng ta vẫn còn rất nhiều người sao!"

"Không được, ta muốn rời khỏi chiếc thuyền này!"

Lúc mọi người đang bàn luận xôn xao, thì đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, đè giọng nói của mọi người xuống.

Đám người Lam Vũ nhìn, chỉ thấy Hợp Đạo Thanh Sương vẫn luôn khá bình tĩnh trước đó, đột nhiên như bị sụp đổ tinh thần.

Vẻ mặt khác thường, trong mắt hiện lên chút sự điên cuồng.

Vừa lẩm bẩm, vừa muốn xông ra khỏi đại sảnh, rời khỏi phi chu.

"Cản hắn lại!" Quan Hành Tu gào lên một tiếng.

Chỉ có đám người Lam Vũ ra tay.

Ở trong phi chu, sợ sẽ tạo thành tổn hại cho phi chu, nên mọi người có ra tay thi cũng phải kiềm chế.

Trong nhất thời lại bó tay không có đối sách nào để đối phó với Thanh Sương như đang phát điên.

Đúng lúc đang rơi vào cục diện bế tắc, động tác của Thanh Sương chợt ngừng lại.

Biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng đờ, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Quan Hành Tu đã thay đổi sắc mặt, lập tức bay tới kiểm tra. "Chết rồi."

Một lát sau, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi quay đầu nói.

Một luồng khí lạnh lập tức bao trùm xuống mọi người.

So với vụ giết người ban đầu, thủ đoạn của tên hung thủ này hình như đã trở nên thuần thục hơn.

Vừa rồi ứng phó với tai kiếp hư không còn có thể coi như là viện cớ, nhưng bây giờ quả thực là mọi người đều đang tập trung quan sát.

Mà hung thủ vẫn thong dong giết người...

Phải đề phòng thế nào đây?

Bên trong phi chu lặng ngắt như tờ.

"Ta lại cảm thấy, câu nói trước khi Thanh Sương chết, không phải là không có lý." Tôn Lộ Thường nói, phá vỡ sự im lặng.

"Từ tình hình trước mắt có thể thấy, thực lực của tên hung thủ này tăng lên quá nhanh. Có lẽ không bao lâu sau, khi tàn sát được nhiều người hơn thì hắn không cần phải lén ra tay nữa. Mà sẽ trực tiếp xuất hiện, quang minh chính đại giết từng người một. Ở lại trên thuyền, chắc chắn chỉ có còn đường chết. Chi bằng bỏ thuyền tự tìm đường sống trong hư không.”

Lời nói của Tôn Lô Thường, cũng đã thu hút sự chú ý của những Hợp Đạo khác: "Đúng vậy, tốc độ của phi chu 'Vãng Tôn rất nhanh, chỉ cần chúng ta chia nhau rời đi theo từng khoảng thời gian, khoảng cách tương đối trong tinh hải là rất xa. tinh hải rộng lớn, dù hắn có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể tóm hết chúng ta được!"

"Hơn nữa nơi đây chính là phạm vi tác dụng của lực hút Tiên Khư, chỉ cần thuận theo hướng lực hút truyền tới là chúng ta có thể quay về Huyền Hoàng giới. Vả lại trên người chúng ta đêu có pháp khí không minh lưu tinh do Tiên Minh phân phát, an toàn trở về không thành vấn đề!"...

Ngươi một câu, ta một câu. Dần dần đạt được ý kiến thống nhất.

Cuối cùng có hơn nửa số người, chọn từ bỏ, muốn rời thuyền giưa chừng.

Quan Hành Tu nhìn về phía Lam Vũ, trưng cầu ý kiến của vị Hợp Đạo uy tín nhất này.

Lam Vũ khẽ thở dài: "Trời đất rộng lớn, tính mạng quan trọng. Bọn họ lựa chọn như vậy, cũng là dễ hiểu."

"Để tránh thương vong nhiều hơn, cứ quyết định vậy đi."

"Lam lão, ngươi không đi sao?”

Lam Vũ lắc đầu: "Đại nạn của ta vốn sắp tới, quay về cũng chỉ đợi chết. Chi bằng mưu cầu một tia sinh cơ trong hư không."

Mọi người nghe vậy, đều cực kỳ kinh ngạc. Sau khi bày tỏ lời chúc phúc, thì đều lần lượt rời khỏi phi chu, quay về Huyền Hoàng giới.

Hành trình khám phá tinh hải thất bại giữa chừng, đúng là hơi uất ức.

Nhưng còn tốt hơn là bỏ mạng.

Sau một phen rắc rối, cuối cùng chỉ còn lại năm người trên phi chu.

Lam Vũ, Quan Hành Tu, Tôn Lộ Thường, Hứa Quan Hải, Tử Mai.

Quan Hành Tu hơi kinh ngạc nhìn Hứa Quan Hải: "Sao ngươi lại không đi?"

Hứa Quan Hải cười hì hì: "Ta cảm thấy, đa số đã rời đi rồi, bây giờ ở lại phi chu sẽ an toàn hơn."

"Hơn nữa, cho dù thế nào, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy Huyền Thương Tiên Chu kia."

Hứa Quan Hải nhìn về phía Tôn Lộ Thường: "Tôn huynh, còn ngươi lại có hơi kỳ lạ rồi thì phải? Trước đó lúc mọi người nháo nhào muốn đi, không phải ngươi hô nhiệt tình nhất sao? Sao giờ lại ở lại đây?"

Tôn Lộ Thường hơi xấu hổ: "Sức mạnh của ta yếu, e rằng rời khỏi phi chu, chỉ với sức mạnh của mình thì khó mà quay về Huyền Hoàng giới được. Ở lại đây, ngược lại sẽ an toàn hơn."

Mọi người nghe vậy đều bật cười.

Bọn họ đã nhìn ra, lời Tôn Lộ Thường nói đúng là không giả.

Khác với đám người chủ động xin đi như bọn họ, Tôn Lộ Thường này là bị Tiên Minh cưỡng ép sắp xếp lên phi chu, sức mạnh kém nhất trong mọi người.
Bình Luận (0)
Comment