Chương 1964: Lam Vũ Thiên Đô bí (3)
Chương 1964: Lam Vũ Thiên Đô bí (3)Chương 1964: Lam Vũ Thiên Đô bí (3)
Chỉ có tiếng tụng niệm mơ hồ, từ bên trong truyền ra.
Ngô Phù Khâu cẩn thận đi tới nơi sâu nhất trong đạo trường theo hướng âm thanh truyền tới.
Tòa nhà gỗ màu vàng tím được thiết kế theo phong cách cổ xưa, tản ra mùi thơm.
Ngô Phù Khâu quỳ xuống đất hành lễ, sau hồi lâu vẫn chưa nghe thấy lời đáp, thì lấy hết can đảm, đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong tòa nhà gỗ đập vào mắt.
Một bóng dáng mơ hồ, ngồi xếp bằng, lẩm bẩm trong miệng.
Một đứa trẻ mặc đạo bào màu trắng xanh đứng nhắm mắt ở phía sau lưng hắn.
Đứa trẻ môi đỏ trăng trắng, khuôn mặt thanh tú, không rõ là nam hay nữ.
Nhưng Lam Vũ lại nhận ra, hình như đứa trẻ đã từng đánh một trận với ai đó, đạo bào trên người có phần hư hại, còn có vết máu mờ dính trên đó.
Ngô Phù Khâu không dám lỗ mãng, lại dập đầu hành lễ.
Nhưng bất kể là bóng dáng đó, hay là đứa trẻ, cũng đều không có phản ứng gì.
"Bóng dáng kia, chắc hẳn chính là Thiên Đô đại pháp sư."
Hồi lâu sau, Ngô Phù Khâu lấy hết can đảm đứng dậy, cũng ngồi xếp bằng như hư ảnh của học giả đó.
Chăm chú lắng nghe tiếng tụng niệm không ngừng của đối phương.
Dần dần, dường như hắn đã hiểu ra gì đó.
Lam Vũ rơi lên người hắn rồi biến mất trước đó, đột nhiên xuất hiện trong đan điền của hắn.
"Hóa Vũ Công...'
"Trong kỷ nguyên vô tận của thiên địa, vô số thế giới sinh ra rồi hủy diệt, như lông vũ rơi xuống từ hư không."
"Lấy thân hóa lông vũ, đồng điệu với thế giới, nhưng thời gian trôi qua, sinh tử bất định, vượt qua tai kiếp, mãi mãi siêu thoát..."
Ngô Phù Khâu chăm chú lắng nghe, lúc thì nhíu mày, lúc thì mừng rỡ.
'Vạn Kiếp Hóa Vũ Công' này, đối với một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé như hắn mà nói, thật sự quá huyền ảo.
Nhưng dù chỉ thấy được một góc trong đó thôi cũng đã khiến hắn giác ngộ, cảnh giới bên trong cơ thể liên tục tăng lên.
Ngô Phù Khâu đắm chìm trong đó, không biết đã trôi qua bao lâu.
Đột nhiên cảm nhận được quang ảnh trước mắt dao động, khiến hắn tỉnh lại.
Chỉ thấy đứa trẻ đứng nhắm mắt trước đó phất tay với hắn.
Tuy không nói gì, nhưng Ngô Phù Khâu lại hiểu, đây là đang đuổi hắn đi.
Tuy cực kỳ không muốn, nhưng Ngô Phù Khâu cũng chỉ đành lặng lẽ rời đi.
Trước khi rời khỏi tòa nha màu vàng tím, hắn còn rất lễ phép đóng cửa lại.
Trước khi cánh cửa khép lại, một luồng lưu quang từ trong bay ra.
Ngô Phù Khâu vô thức cầm lấy, phát hiện đó là một tòa nhà thu nhỏ giống như một chiếc nhẫn.
"Pháp bảo, Diễn võ trường."
"Còn có chức năng trữ vật.'
Sau khi Ngô Phù Khâu kiểm tra sơ qua, thì khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn lại dập đầu quỳ lạy vào bên trong, làm như vậy ba lần rồi mới rời khỏi Thiên Đô.
Lúc này, hắn mới hiểu ra, sau khi hắn rời khỏi nhà gỗ màu vàng tím, thì không còn nghe thấy giọng nói của hư ảnh ngồi xếp bằng đó nữa.
Trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng mất mát, thậm chí Ngô Phù Khâu còn đột nhiên nảy sinh kích động muốn vào lại lần nữa.
Nhưng dù sao đó cũng là đại pháp sư, thầy của thập tông Tiên môn, nên cuối cùng hắn vẫn không dám lỗ mãng, rời khỏi phạm vi của Thiên thượng chỉ đô.
Khi hắn quay lại thế gian, mới kinh ngạc nhận ra Nguyên Đạo cung dưới núi không biết đã biến mất khi nào.
Thậm chí địa hình xung quanh cũng nảy sinh biến đổi rất lớn, cứ như nơi đây đã từng nổ ra một trận đại chiến vậy.
Ngô Phù Khâu tìm kiếm rất lâu, mới tìm thấy tu sĩ còn sống ở quanh đó.
Từ thái độ cung kính lễ phép của đối phương, Ngô Phù Khâu kinh ngạc phát hiện, bất tri bất giác, mình đã trở thành cường giả đỉnh cấp của Huyền Hoàng giới, cảnh giới Hợp Đạo!
Còn thời gian thì đã trôi qua mấy trăm năm.
Sự thống trị của thập tông Tiên đạo không còn kiên cố nữa, một tổ chức mới tên là Vạn Tiên Minh xuất hiện...
"Lam Vũ đạo hữu?” Giọng nói của Quan Hành Tu gọi Lam Vũ tỉnh lại từ trong hồi ức.
"Đúng vậy, ta vốn là một người tâm thường nhờ vào vận may mới trở thành Hợp Đạo."
"Nhiều năm qua, những lời nịnh nọt của đồ đệ và thuộc hạ đã suýt khiến ta quên mất sự thật này.ˆ
Trong lòng Lam Vũ chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
"Nếu không phải tư chất của ta thực sự quá kém, thì cũng không tới mức đường đường 'Vạn Kiếp Hóa Vũ Công lại chỉ giúp ta tu hành tới cảnh giới Hợp Đạo."
"Không có đại pháp sư truyền đạo, cho nên mấy nghìn năm qua, ta không thể tiến thêm bước nào nữa.”
Lam Vũ khẽ lắc đầu, suy nghĩ quay trở lại hiện thực, nhìn về phía Quan Hành Tu: "Ta tin phán đoán của ngươi. Nếu hung thủ ẩn núp trong số chúng ta, thì chỉ cần tập trung lại một chỗ, đợi hắn tự để lộ ra sơ hở là được."
Lam Vũ ngừng lại rồi lại nói: "Người này vừa đột phá, đã vội hành hung. Nếu không phải nguyên nhân do tâm lý thì chính là do công pháp tu hành, dẫn tới sau khi hắn đột phá nhất định phải huyết tế những tu sĩ khác. Tiếp theo, hắn chắc chắn sẽ không dừng tay."
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu tán thành với suy đoán của Lam Vũ.
Tiếp theo đám Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh này đã tập trung lại ở trong đại sảnh của phi chu Vãng Tôn quan sát lẫn nhau để tự bảo vệ mình.
Thế nhưng sự gian xảo của hung thủ, lại hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Chín ngày sau, sau khi mọi người sử dụng phi chu vượt qua kiếp nạn còn sót lại trong hư không thành công.