Chương 1963: Lam Vũ Thiên Đô bí (2)
Chương 1963: Lam Vũ Thiên Đô bí (2)Chương 1963: Lam Vũ Thiên Đô bí (2)
Ngô Phù Khâu chợt thấy hơi hoang mang.
Hắn biết Thiên Đô là hành cung của đại pháp sư. Nguyên Đạo cung này, là thứ gì vậy?
"Nguyên Đạo cung mà cũng không biết? Tên nhà quê từ đâu tới thế! Bản nguyên vạn pháp, đứng đầu các đạo. Dù có là thân truyền của thập tông Tiên pháp, đã tới đây rồi cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng!"
"Nghĩ kỹ đi! Đại pháp sư là người thế nào? Là người đám phàm phu tục tử như các ngươi có thể dễ dàng gặp được sao? Muốn gặp thiên nhan của đại pháp sư, thì trước tiên phải vào Nguyên Đạo cung, thành tâm cầu nguyện, nếu có thể lọt vào mắt đại pháp sư, thì sẽ dẫn ngươi tới Thiên Đô."
"Cái gì, ngươi cũng muốn vào? Dễ nói thôi, nộp một nghìn linh thạch thượng phẩm, là có thể vào trong xếp hàng rồi!"
Ngô Phù Khâu hồn bay phách lạc bị đám người tới sau chen lấn đẩy ra ngoài.
Một nghìn linh thạch thượng phẩm, đã đủ để mua một bộ công pháp Nguyên Anh không tồi rồi. Nếu hắn có thể có nhiều linh thạch như vậy, thì còn phải vượt xa nghìn dặm tới đây làm gì, xin một cơ hội sao.
Tuy không có tiên, nhưng Ngô Phù Khâu cũng không hề có ý định cứ vậy rời đi.
Bởi vì hắn phát hiện, vẫn còn có rất nhiều người không trả tiền nổi để lên núi giống hắn.
Ngô Phù Khâu tốn nửa tháng làm quen với bọn họ, sau đó có được một thông tin quan trọng.
Thứ gọi là Nguyên Đạo cung kia, chẳng qua chỉ là nơi sau này được thập tông dựng lên. Không hề có quan hệ gì với Thiên Đô thật sự cả.
Nguyên Đạo chi địa chân chính, chính là chỉ khu vực lớn bên dưới Thiên Đô. Chỉ là thập tông đã khoanh tròn một vùng lớn, xây dựng lên Nguyên Đạo cung.
Nhưng vẫn chưa làm hết, vẫn còn để lại một vùng ở dưới chân núi.
"Đại pháp sư không biết đã bao nhiêu năm không hiện thân rồi. Nói là lên núi dễ dàng lọt vào mắt đại pháp sư hơn, thực ra chỉ là đang xin một niêm an ủi mà thôi."
"Đúng thế, đại pháp sư ở tít trên cửu thiên, ở trong mắt hắn, trên núi với dưới núi, đâu có khác gì nhau.”
Theo lời mấy người xổm trên mặt đất, Ngô Phù Khâu cũng định cư dưới chân núi Nguyên Đạo cung.
Sự chờ đợi này kéo dài suốt hai mươi năm. Có người mới tới, có người rời đi. Có người chết trong nuối tiếc, có người bị đánh chết tươi vì trong lòng ôm hận, buột miệng mắng chửi đại pháp sư.
Ngô Phù Khâu cũng từ một thiếu niên trở thành trung niên.
Hắn cũng không biết rốt cuộc là điêu gì đã khiến hắn vẫn mãi chờ đợi ở đây.
Có lẽ đối với một kẻ tâm thường như hắn mà nói, đi đâu cũng như nhau mà thôi.
Trong mấy năm nay, khi ngồi chờ hắn cũng không hề bỏ dở việc tu hành. Nhưng, không có nguồn linh thạch, hắn chỉ đành ngồi sơn không. Tuy linh khí ở Đạo Nguyên chi địa nồng đậm, nhưng cũng không thể duy trì được khi có nhiều người cùng lúc hấp thụ như vậy.
Không chỉ không hề tiến bộ chút nào, mà còn mơ hồ có hiện tượng thụt lùi.
Chuyện đã tới bước đường này, Ngô Phù Khâu cũng đành cam chịu, không còn ôm ảo tưởng hão huyền gì đó nữa.
Dù sao từ nhỏ hắn đã là cô nhi, lang thang bất định, không chỗ nương tựa. Chờ đợi ở dưới chân núi Nguyên Đạo cung này hơn hai mươi năm, đã quen thuộc với cảnh vật ở nơi đây từ lâu. Trong lòng cũng gần như coi nơi này như quê hương của mình.
Mỗi khi có người trẻ tuổi ôm hi vọng tràn trề tới đây, cầu xin đại pháp sư ban ân, hắn đều cười không nói.
Như thể đã nhìn thấy mình năm đó.
Nhưng hắn cũng không phá vỡ ảo tưởng của đám trẻ này.
Bởi vì hễ có người làm như vậy đều sẽ bị người của thập tông xử lý sạch sẽ.
Thế nhưng, sự bí ẩn của trần thế lại nằm ở đây.
Vào lúc Ngô Phù Khâu đã hoàn toàn bỏ sự ban ơn của đại pháp sư ra sau gáy...
Ngày hôm đó, trên bầu trời chợt xuất hiện ánh sáng bảy màu dài vạn trượng.
Hàng nghìn hàng vạn tu sĩ ở bên dưới Nguyên Đạo cung ngẩn ra tại chỗ.
Không biết là ai kêu lên trước, đại pháp sư hiển linh rồi!
Sau đó các tu sĩ đều quỳ xuống đất trong trạng thái cực kỳ kích động và sợ hãi.
Chỉ có Ngô Phù Khâu vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ do đầu óc đã trở nên trống rỗng.
"To gan! Vậy mà lại dám bất kính với đại pháp sư!"
Một luồng kiếm quang từ xa bay tới theo tiếng quát phẫn nộ.
Mắt thấy Ngô Phù Khâu sắp thân đầu mỗi thứ một nơi, lúc này, một lông vũ màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay từ trên trời xuống.
Kiếm quang màu trắng, phát động trước. Tốc độ bay rất nhanh. Lông vũ màu xanh lam, rơi sau. Lại cực kỳ thong dong, chậm rãi.
Thế nhưng, khi cảnh tượng kỳ lạ đó xảy ra. Dưới ánh mắt của mọi người, lông vũ màu xanh lam kia lại vượt lên trước kiếm quang màu trắng một bước, rơi xuống người Ngô Phù Khâu.
Kiếm quang tới chậm, nhưng lại không chém rơi đầu của Ngô Phù Khâu xuống. Chỉ xuyên qua người, chém ba tu sĩ quỳ bái phía sau chết ngay tại chỗ.
Còn Ngô Phù Khâu...
Ánh sáng Lam Vũ phủ xuống, hắn không kiểm soát được chậm rãi bay lên không.
Vẫn cứ bay lên trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người.
Vượt qua đỉnh núi Nguyên Đạo cung, bay qua tâng mây, trong nháy mắt đã tới trước một cánh cửa đạo trường màu vàng tím.
Ngô Phù Khâu như đang ở trong mơ, đứng yên hồi lâu rồi mới tỉnh táo lại.
Thân thể run lên vì phấn khích, thậm chí còn khiến Ngô Phù Khâu quên luôn cả lễ nghị, trực tiếp đẩy cửa vào.
Khác với Thiên Đô thần thánh trong tưởng tượng, nơi đây vắng vẻ không một bóng người.
Yên ắng và tĩnh lặng.