Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1961 - Chương 1962: Lam Vũ Thiên Đô Bí

Chương 1962: Lam Vũ Thiên Đô bí Chương 1962: Lam Vũ Thiên Đô bíChương 1962: Lam Vũ Thiên Đô bí

Quan Hành Tu nói chỉ tiết về việc hắn đã cảm ứng được tinh hải chi đạo của mình như thế nào, nói tới đoạn cao trào, một giọng nói hoảng sợ tột cùng lại đột nhiên cắt ngang hắn.

Chính là Tử Mộc, một trong những người còn sống sót: "Lão Quan, nếu... Ta nói là nếu như, trong tinh hải, đã không còn đạo phù hợp với ta nữa, thì phải làm sao?"

Tử Mộc nhìn chằm chằm vào Quan Hành Tu: "Có phải có nghĩa là, tương lai đứt đoạn, không thể tiến lên thêm nữa?"

Quan Hành Tu im lặng.

Các Hợp Đạo khác có mặt ở đây, sau khi nghe vậy thì cũng biến sắc.

Có người tái nhợt, có người cực kỳ vui mừng.

Bởi vì bọn họ cũng đã phát hiện ra, có lẽ là do những tai kiếp phá hủy Tiên giới năm đó, đã khiến pháp tắc tinh hải bị phá vỡ, khiếm khuyết không trọn vẹn.

Không phải do bọn họ yếu kém, không cảm ứng được thứ nằm trong tinh hải chỉ đạo.

Mà là đạo này đã tan biến trong tinh hải.

"Có lẽ, có thể thử cảm ứng những pháp tắc khác xem sao. Dù sao các con đường trong thiên hạ cũng đều dẫn đến cùng một đích." Mắt thấy những cảm xúc tuyệt vọng đang bắt đầu lan rộng, sau khi suy nghĩ một lát, Quan Hành Tu lập tức lên tiếng kiến nghị.

Nhưng lại bị phản bác không chút lưu tình: "Nếu là dưới Hợp Đạo, nếu là tu sĩ từ những thế giới khác thì có lẽ còn có thể làm như vậy. Nhưng những Hợp Đạo Huyền Hoàng bọn ta, đều đã thôn phệ thiên địa chi phách, thân thể hợp nhất với pháp tắc. Hừ, đổi sang con đường khác, nào có dễ dàng như vậy?”

"Nói vậy thì, người có thể có trình độ cao nhất trong số chúng ta, e rằng chỉ có Lam Vũ lão ca mà thôi." Một Hợp Đạo tên Thanh Sương chợt nói một câu khó hiểu.

Bên trong phi chu lập tức rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lam Vũ.

Còn Lam Vũ, cũng không phản bác điều này.

Không có ai cả, bởi vì trong tất cả Hợp Đạo có mặt tại đây, hoặc là nói trong toàn bộ Huyền Hoàng giới, chỉ có hắn là đặc biệt nhất.

Chính là Hợp Đạo Cổ Pháp duy nhất.

Không bị trói buộc với Thiên Địa chi lý của Huyền Hoàng giới, nói cách khác là Lam Vũ có thể dùng bất cứ pháp tắc nào trong Tịch Diệt tinh hải để ngộ đạo đột phá. "Ta nói này Lam Vũ lão ca, ngươi mãi vẫn chưa có hiện tượng đột phá, không phải là do có nhiều lựa chọn quá nên bị hoa mắt rồi đấy chứ?"

"Chúc mừng Lam Vũ đạo hữu trước nhé!"

'AI Tân pháp! AI thiên tôn!

Trong chốc lát mọi người đều có những phản ứng khác nha.

Vẻ mặt Lam Vũ nghiêm túc, chỉ đáp qua loa lấy lệ với mọi người. Nhưng thực ra trong lòng hắn lại có chút buồn bực.

Bởi vì hắn cũng không cảm ứng được, tinh hải chi đạo trong hư không.

"Chẳng lẽ, tư chất của ta lại kém tới mức đó sao? Hay là do ta đã quá lớn tuổi nên linh tính cũng cạn sạch rồi?"

Lam Vũ nhất thời hơi hoảng hốt.

"A, hình như ta nhớ ra rồi."

"Ta, Ngô Phù Khâu, hình như tư chất cũng chẳng ra sao cả."

Lam Vũ khẽ ngẩn người, như đang nhớ lại khi mình còn trẻ.

Khi đó, tiên đạo hưng thịnh, thập tông đứng trên cao. Hắn chỉ là một thành viên trong vô số tu sĩ bình thường dưới sự quản lý của thập tông. Tài năng bình bình, không có kỳ ngộ qì. Trước đây, Kim Đan cảnh đã là cực hạn của hắn.

Nhưng vào ngày hôm đó, sự tò mò nhất thời đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của hắn.

"Vị đạo hữu này, phía trước có trận chiến lớn như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?" Ngô Phù Khâu nhìn đường trên không bị phong tỏa ở phía trước, cùng với từng chiếc phi chu to như thành trì có hình dạng khác nhau liên tục bay qua đỉnh đầu, không khỏi tò mò dò hỏi.

"Suyt, nhỏ tiếng chút. Quấy nhiễu 'Đại lễ Kính Sư' của thập tông, thì cẩn thận chết như thế nào cũng không biết đâu."

Những người khác miệng câm như hến cùng với ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ, khiến Ngô Phù Khâu càng tò mò hơn.

Nửa ngày sau, đoàn thuyền du hành khổng lồ của thập tông cuối cùng cũng đi qua, đường trên không đã thông suốt trở lại.

Nhưng Ngô Phù Khâu lại nhìn theo hướng thập tông rời đi, hồi lâu sau vẫn chưa muốn đi.

Sau một hồi nghe ngóng, hắn mới biết cái được gọi là 'Đại lễ Kính Sư' này, chính là đại lễ do thập tông Tiên Đạo tổ chức mỗi năm một lần để cảm ơn ân đức của Thiên Đô đại pháp sư đã ban pháp. Các nhân vật quan trọng trong thập tông đều sẽ có mặt.

Thiên Đô đại pháp sư là ai, Ngô Phù Khâu không biết. Nhưng uy danh hiển hách của thập tông Tiên đạo thống trị Tu Tiên giới, dù có là một tán tu lang thang như hắn thì cũng biết rõ.

"Thập tông đã lợi hại như vậy rồi thì vị đại pháp sư đã ban pháp cho thập tông đó phải mạnh tới mức nào?”

"Nếu may mắn có thể giành được lời tán thưởng của hắn..."

Ngô Phù Khâu thầm chấn động. Cùng lúc đó, trong lòng cũng đột nhiên nổi lên dã tâm trước nay chưa từng có.

Sau khi nghĩ kỹ, cuối cùng hắn vẫn không thể thoát khỏi ý nghĩ xấu xa quấy nhiễu trong lòng.

Hướng về phía Thiên Đô trong truyền thuyết.

Sau khi vượt mọi trăm nghìn cay đắng cuối cùng cũng đã tới bên ngoài Thiên Đô, nhưng mọi hi vọng trong lòng lại lập tức hóa thành bọt biển.

Ở Thiên Đô không có gì cả, chỉ có một tòa Nguyên Đạo cung đứng sừng sững giữa núi, như ẩn như hiện trong tầng mây.

Còn ở dưới chân núi có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ôm ảo tưởng trèo đèo lội suối tới đây tìm kỳ ngộ như hắn.
Bình Luận (0)
Comment