Chương 1970: Gặp lại ở tỉnh hải (4)
Chương 1970: Gặp lại ở tỉnh hải (4)Chương 1970: Gặp lại ở tỉnh hải (4)
"Vị này im hơi lặng tiếng bảy tám năm rồi, hiện tại cuối cùng muốn thể hiện sự nổi bật sao?"
"Đầu tiên là trong vòng một ngày, mặt trời mọc tiến vào Hoá Thần, mặt trời lặn tiến vào Hợp Đạo, hoàn toàn phá vỡ nhận thức về tốc độ tu luyện trên dưới tiên chu, sau đó lại lĩnh ngộ ra Triện Tự Chân Tiên hoàn toàn mới...'
Bước chân Hợp Đạo tóc dài trở nên gấp rút, nhanh chóng từ tiên chu vào cảng, quay trở vê Đoạn Tiên lâu.
Trong một gian mật thất yên tĩnh, mờ tối, Hợp Đạo tóc dài gặp gỡ Triệu Nhàn tóc tai bù xù.
"Triệu huynh." Hợp Đạo tóc dài không còn mang vẻ kiêu ngạo như bên ngoài trước đó, nhỏ giọng gọi một câu.
Triệu Nhàn làm lơ, nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thỉnh thoảng ngón tay nhẹ nhàng động đậy trong hư không, trong miệng thì lẩm bẩm.
Hợp Đạo tóc dài bị làm lơ không chỉ không tức giận mà trái lại còn tập trung tinh thân nhìn chằm chằm quỹ tích ngón tay Triệu Nhàn đi qua trong không trung, âm thầm tính toán.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Triệu Nhàn lên tiếng: "Tìm được chiếc phi chu kia rồi?"
Hợp Đạo tóc dài gật đầu.
"Tiên chu này đến từ đầu bên kia tinh hải, chỗ Huyền Hoàng giới ngày xưa."
"Cả giới Huyền Hoàng, cũng giống như tiên chu chúng ta, đều sống tạm từ đại kiếp tới nay. Nhưng bọn họ vẫn giữ lại khá nhiều tài nguyên..."
Trên mặt Hợp Đạo tóc dài hiện lên nét kinh sợ.
Triệu Nhàn nói tiếp: "Chỉ tiếc, Huyền Hoàng giới cách chúng ta quá xa. Mà lại quá gần Tiên Khư.”
"Tiên chu đi một chuyến, trái lại không được lời. Đương nhiên, cụ thể thế nào vẫn cần Trưởng Lão hội quyết định."
Triệu Nhàn nói, đưa một đốm sáng cho Hợp Đạo tóc dài.
Sau khi kiểm tra thông tin bên trong đốm sáng, Hợp Đạo tóc dài không khỏi hít thở dồn dập hơn mấy lần.
"Triệu huynh, không biết những tin tức này, ngươi làm sao cảm ứng được?" Trước khi chuẩn bị rời đi, Hợp Đạo tóc dài nhỏ giọng hỏi.
Triệu Nhàn mỉm cười: "Tinh hải dù rộng lớn nhưng trong mắt Chân Tiên cũng chỉ nhìn một cái là thấu. Uông Hải, lúc ngươi cảm ngộ Triện Tự Chân Tiên, chẳng lẽ không có dị tượng gì đó xuất hiện trong đầu sao?”
Đương nhiên Uông Hải sẽ không đáp không có, gật đầu nói: "Thì ra là thế. Triệu huynh đúng là thiên phú phi phàm!"
Triệu Nhàn thản nhiên nhận lời khen, sau đó lại đưa một đốm sáng qua: "Đây là cảm ngộ mới của ta. Sau khi ngươi xem rồi thì giao lên Trưởng Lão hội đi."
Uông Hải như nhặt được bảo vật, trong nháy mắt đã ném đi sự khó chịu trước đó ra sau đầu, không chờ nổi tìm đọc nội dung trong đó.
"Tuyệt, tuyệt diệu.
Uông Hải như si như say, chìm đắm trong đó, không thể tự kiểm soát được.
Đến tận hồi lâu sau, cây trâm ngọc màu đen gãy một nửa trên đỉnh đầu hắn hơi rung lên, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tránh đi. Uông Hải mới tỉnh táo lại.
"Triệu huynh đúng là đại tài!" Lân này Uông Hải thật lòng thật dạ khom lưng bái lạy, sau đó vô cùng vui sướng rời khỏi nơi này.
Triệu Nhàn, hoặc gọi là thánh thai Lý Phàm nhìn bóng dáng Uông Hải rời đi, cảm thụ được bóng lưng vặn vẹo của đối phương dần mất đi khống chế dưới sự ảnh hưởng của lực lượng Triện Tự Chân Tiên, lộ ra bộ mặt cười không dễ phát giác.
Bởi vì tốc độ thời gian trôi qua không đồng bộ, cách lúc Triệu Nhàn đột phá Nguyên Anh, được Chứng Đạo học cung nhận làm đệ tử hạch tâm, đã qua chín năm.
Triệu Nhàn thật vì chịu ảnh hưởng của huyễn cảnh do thánh thai Lý Phàm tạo nên, từ đầu đến cuối trái tim luôn căng như dây đàn, lo lắng Huyền Tiên Chu sẽ bị hủy hoại vào lúc nào đó trong tương lai. Tuy có Lý Phàm trợ giúp nhưng đó cũng là tâm ma xuất hiện đi xuất hiện lại.
Thậm chí đạo thân niệm thánh thai Lý Phàm tách ra ki sắp bị tiêu hao hết mà tình huống của hắn vẫn không chuyển biến tốt đẹp hơn.
Cũng bởi vì nhiều lần xuất hiện chỗ khác thường, bị tam trưởng lão học cung phát giác, suýt nữa làm bại lộ sự tồn tại của Lý Phàm.
Cũng vì vậy mà Lý Phàm mơ hồ cảm ứng được, trên con đường tu hành, Huyền Tiên Chu và Huyền Hoàng giới khác nhau.
Tu sĩ trên tiên chu, bất kể là đột phá bình cảnh hay tu hành hằng ngày đều rất dễ bị ảnh hưởng bởi tâm ma.
Tâm ma này bắt nguồn từ tinh hải chi đạo, trực tiếp gia tăng ngay trên chính bản thân tu SĨ.
Mỗi lần Lý Phàm chặn ngang giúp, tần suất tâm ma xuất hiện sau đó càng trở nên dày đặc hơn.
Đồng thời, cảnh giới Triệu Nhàn thật ngày càng mạnh lên, uy lực của tâm ma này cũng ngày càng tăng.
Vì vậy Lý Phàm dứt khoát không lãng phí thời gian trên người hắn nữa, dùng luôn 'Đạo đan chi thuật học được trên Huyền Tiên Chu lên người Triệu Nhàn.
Thần niệm dung hợp, chiếm lấy cơ thể.
Dựa trên căn do cắt đứt khả năng tâm ma xuất hiện.
Thiên phú bản thân Triệu Nhàn chỉ có thể hình dung là vẫn còn được.
Nhưng khiến Lý Phàm cảm thấy bất ngờ là sau khi hắn nuốt Đạo đan vào người, kế thừa cơ thể của Triệu Nhàn, vậy mà cũng kế thừa luôn đặc tính của dân bản địa trên tiên chu.
Cũng có nghĩa khi tu luyện sẽ có tâm ma quấy nhiễu đi kèm.
Chẳng qua khi so với Triệu Nhàn, Lý Phàm đã trải qua rất nhiều chuyện trên đời, tâm chí bên bỉ.
Không phải thứ tâm ma bình thường có thể dao động.
Vì vậy trái lại tu luyện không gặp phải trở ngại gì.
Dựa theo kế hoạch, hắn ẩn nấp phục kích trong Chứng Đạo học cung, tham lam hấp thụ kỹ thuật tích lũy trăm nghìn năm qua của tiên chu.