Chương 1975: Mật tàng bách văn tiên (4)
Chương 1975: Mật tàng bách văn tiên (4)Chương 1975: Mật tàng bách văn tiên (4)
Lý Phàm lẻn vào Huyền Tiên Chu hơn mười năm, đã sớm rõ ràng quy củ trong đó.
Nhìn thấy hành động của Uông Hải, lại tặng kèm ngọc giản cảm ngộ làm lễ vật, lúc này hai người mới lưu luyến tạm biệt.
"Đúng rồi, trong năm Hợp Đạo còn sống của Huyền Hoàng giới có một kẻ trên người hơi cổ quái. Thế nên Trưởng Lão hội vì cẩn thận, còn chưa động thủ với hắn. Ngươi có hứng thú có lẽ có thể đi tìm hiểu." Uông Hải để lại câu nói lập lờ nước đôi như vậy xong rồi rời đi.
Lý Phàm không khỏi rơi vào trầm tư.
Dựa theo quy củ của tiên chu, chỉ có khi liên quan đến cao tầng tiên chu hoặc là thế lực sau lưng đối phương thì mới phải uyển chuyển như vậy.
"Người sống sót..."
"Hẳn là Lam Vũ? Dù sao chỉ có hắn là Hợp Đạo cổ pháp, không có giá trị với tiên chu. Nhưng hoàn toàn chưa thể nói là cổ quái..."
“Thiên Đô đại pháp sư?”
Lý Phàm suy nghĩ, sửa sang quân áo có phân lộn xôn, đi về hướng Trưởng Lão hội Đoạn Tiên lâu.
Toàn bộ tiên chu ngày nay được xây dựng trên thân thụ hư không, mà sau khi Đoạn Tiên lâu lấy được quyền khống chế thực sự của tiên thu thì dời đến đỉnh của thần thụ hư không.
Ánh sáng màu xanh nhè nhẹ giống như đoạn cuối cành lá, gắn liền rất nhiều kiến trúc của Đoạn Tiên lâu vào một chỗ.
Chân đạp trong hư không, tâm niệm vừa động đã có thể điều khiển ánh sáng màu xanh đi tới đi lui các địa điểm khác nhau mà không cần tự phi độn.
Cúi đầu nhìn lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy những nơi như Chứng Đạo học cung, Đoán Tinh phường, Trấn Tội cốc mới xây dưới thần thụ khổng lồ.
Giống như cái nào cái nấy trôi nổi ở trong hư không vô tận, mượn thần thụ để kết nối.
Người khổng lồ bị thần thụ xuyên vào giữa thân thể Lý Phàm nhìn thấy lúc trước đã bị hoàn toàn hút khô. Bây giờ thay vào đó là một con thỏ to lớn.
Con thỏ thân trắng tai đen, có khuôn mặt người. Tuy đã chết nhưng vẻ mặt lại trách trời thương dân, giống như trước khi chết đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đau khổ nào đó.
'Nhân Hoàng thỏ này giống với người khổng lồ 'Trục Đạo trước đây, đều là một phần trong mật tàng của Bách Văn Tiên Lục' Huyền Tiên Chu. Mật tàng sưu tập đủ loại vật tư, không chỉ có đến từ thịnh thế tu tiên trước khi tinh hải tan biến mà còn có đủ loại kỳ vật Huyền Tiên Chu thu thập trôi nổi trong tinh hải tối tăm mấy nghìn năm nay.
Ánh mắt Lý Phàm lướt qua thân thể của Nhân Hoàng thỏ sắp khô héo, dòng suy nghĩ trôi đến mật tàng tiên chu.
Nếu như nói trên tiên chu có cái gì đáng giá để hắn mưu đồ, có lẽ chính là Bách Văn Tiên Lục' này rồi.
"Có lẽ còn có tung tích của nửa kia Thương Tiên Chu."
Lý Phàm chợt nghĩ như vậy.
Đã từng là một phần của Huyền Thương Tiên Chu, tuy giữa hai bên Huyền và Thương đã mất liên lạc rất lâu nhưng lại có thể ngẫu nhiên cảm giác được sự tồn tại của nhau.
Chẳng qua bất cứ tin tức gì có liên quan tới Thương Tiên Chu đều là cơ mật cao nhất của Huyền Tiên Chu. Cho dù là Trưởng Lão hội Đoạn Tiên lâu cũng chỉ có ba người nòng cốt nhất mới có tư cách biết được.
Lý Phàm ẩn nấp hơn mười năm, cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được đôi ba câu trong một lân bàng thính gặp mặt của Trưởng Lão hội.
"Cũng không biết rõ ràng tình hình của Thương Tiên Chu như thế nào, thế mà cấp bậc bảo mật còn cao hơn Triện Tự Chân Tiên..."
Trong thời gian Lý Phàm âm thầm suy nghĩ, hắn đã đi tới đỉnh cao nhất của thần thụ hư không, chỗ của hội nghị Trưởng Lão Đoạn Tiên lâu.
Chuyện đầu tiên Lý Phàm làm đương nhiên là bái phỏng "lão sư" của mình rồi.
Trong Huyền Tiên Chu rất coi trọng sư thừa và phe phái.
Uông Hải năm lần bảy lượt chạy việc vặt, chuyển lời thay hắn, hiển nhiên là bởi vì Lý Phàm giống với Uông Hải, đều bái tam trưởng lão của Đoạn Tiên lâu, môn hạ của Ngải Thiên Giác.
Mà vị Ngải Thiên Giác này, quan hệ với Lý Phàm còn càng mật thiết hơn chút.
Bởi vì Ngải Thiên Giác hắn cũng xuất thân từ Chứng Đạo học cung.
Chỉ có điêu vì nghiên cứu phương pháp nhập đạo mới mà sau khi rời khỏi học cung, hắn gia nhập Đoạn Tiên lâu, luôn mai danh ẩn tích, rất ít người biết.
Đến lúc có thành quả, Đoạn Tiên lâu phản công lấy được quyền khống chế tiên chu, Ngải Thiên Giác mới lại xuất hiện ở trong tâm mắt đại chúng.
"Bái kiến lão sư." Lý Phàm hành lễ với sắc mặt bình thường, rồi sau đó trình bày đúng sự thật với lão sư cảm ngộ của ngọc giản giới diệt mình mới nhận được. Phàm là học trò có thu hoạch gì đều phải báo cáo và nộp lên cho lão sư.
Cái này đương nhiên cũng là quy củ của tiên chu.
Sau khi Ngải Thiên Giác nghe Lý Phàm trình bảy xong thì khẽ gật đầu: "Ngọc giản này ta cũng từng xem qua, thiên phú của ngươi thật phi phàm, đã có thể lĩnh ngộ tinh túy bảy tám phần rồi."
Lý Phàm lại cung kính hành lễ, cảm tạ lão sư khen ngợi.
"Nhưng không cần quá ỷ lại." Ngải Thiên Giác đột nhiên chuyển đề tài.
"Phải biết, tâm ma là kiếp nạn, cũng là cơ duyên. Dù cho có thể mượn diệu kế chém tâm ma. Nhưng tâm ma vô cùng vô tận, giết nhưng vẫn sống lại. Mượn Tiên Tâm Chú bình phục, chung quy là kém cỏi."
"Không bằng hóa nó thành quân lương lịch lãm, ngược lại rất có lợi với tu hành..."
Ngải Thiên Giác chậm rãi nói, vừa giảng bài cho Lý Phàm vừa viết gì đó lên tờ giấy trắng.