Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1987 - Chương 1988: Truyền Pháp Năm Mươi Tuổi

Chương 1988: Truyền Pháp năm mươi tuổi Chương 1988: Truyền Pháp năm mươi tuổiChương 1988: Truyền Pháp năm mươi tuổi

Cho nên muốn đối phó với Vạn Tiên Minh, việc phá hủy hoặc can thiệp vào con đường liên lạc này đã trở thành việc quan trọng nhất.

"Trước kia, tên tiểu tử Âu Thượng Thiên kia nói rằng có thể tác động, thậm chí là phá hủy Thiên Huyền Phân Kính ở các châu, cũng không biết rốt cuộc là sử dụng phương pháp gì. Nhưng mà tử sĩ của ta các châu đều đã chuẩn bị từ lâu." Tôn Lộ Viên vừa bước đi thật nhanh, vừa không ngừng nghĩ ngợi.

Hắn biết rằng mình đã đam lao thì phải theo sao, lần này một khi đã ra tay, thì sẽ hoàn toàn xác nhận thân phận phản đồ của Vạn Tiên Minh. Nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ không có may mắn thoát khỏi.

Nhưng Tôn Lộ Viễn cũng đã quyết tâm rồi.

Ngoại trừ những nguyên nhân thúc đẩy hắn phản bội trước đây, nguyên nhân lớn hơn chính là cái chết của Tôn Lộ Thường trước đó không lâu.

Lúc đó trong số bị lựa chọn, trước khi đi ra ngoài Huyền Hoàng giới, Tôn Lộ Viễn vẫn còn một tia hy vọng về sự sống sót của Tôn Lộ Thường.

Mãi cho đến khi khối tinh huyết còn sót lại trong Huyết Trì dưới lòng đất đột nhiên cạn kiệt, Tôn Lộ Viễn mới cảm thấy tâm như tro tàn.

Những ngày này, hắn thấy tin tức thải quang tinh hải do Vạn Tiên Minh thỉnh thoảng vẫn truyền ra, trong đó thậm chí còn xuất hiện hình ảnh Tôn Lộ thường vẫn lạc.

Lửa giận trong lòng tích tụ nhiêu hơn.

Tôn Lộ Viễn vẫn luôn đợi Vạn Tiên Minh cho hắn một lời giải thích.

Cho dù chỉ là tùy tiện an ủi cho có lệ cũng được.

Nhưng rất rõ ràng, là do Tôn Lộ Viễn hắn suy nghĩ quá nhiều. Hợp Đạo trấn thủ của các châu, cùng với những người được gọi là trọng thân trong Tiên Minh kia, thực sự cũng chỉ giống như những vật có thể tùy tiện tiêu hao. Nói vứt bỏ là vứt bỏ.

"Vạn Tiên Minh..." Đến lúc này, Tôn Lộ Viễn đã hoàn toàn cắt đứt kỳ vọng của mình đối với Vạn Tiên Minh.

Hoàn toàn hướng về phía Thánh triều Đại Khải.

"Không cần nói đến thứ khác, chỗ tốt mà ta nhận được từ chỗ Thánh triều trong mấy năm gần đây còn nhiều hơn so với việc bán mạng cho Vạn Tiên Minh rất nhiều."

Tôn Lộ Viễn nghĩ như vậy, thì đã đến địa điểm đã ước định.

Châu Thiên Quyền đứng vững bên tường chắn sương trắng ở giữa thiên địa. Trước đây mấy năm, bởi vì Huyên Hoàng đại chấn động, tường phệ nguyên mất đi sự ràng buộc tùy ý chảy xuôi lan tràn khắp nơi, tàn nhẫn nuốt chửng toàn bộ những sinh linh mà nó bao phủ.

Tuy sau này đại chấn động dần dần lắng xuống, tường chắn sương trắng cũng theo đó mà phục hồi lại. Nhưng nơi tử địa này vẫn mãi không khôi phục sức sống.

Đủ để có thể thấy được sự khủng khiếp của sương trắng phệ nguyên.

"Ai có thể ngờ rằng Thánh triều lại có thể gân như loại bỏ ảnh hưởng của sương trắng phệ nguyên này. Gặp mặt ở đây thì không thể nào an toàn hơn nữa!"

Tôn Lộ Viễn đưa mắt nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có ai theo dõi phía sau, rồi cẩn thận lấy 'Phổ Hiền Chân Chư ra.

Phi thần vào trong, điều khiển nó đi vào trong tường chắn sương trắng.

Dùng tốc độ cố định, liên tục thay đổi phương hướng, sau khi tiến về phía trước một khoảng thời gian, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Phổ Hiền Chân Chu khác đang lẳng lặng đậu trong sương trắng.

Một luồng hắc quang ba ra từ trong đó, khẽ xuyên qua sương trắng, đi tới trước mặt Tôn Lộ Viễn.

Tôn Lộ Viễn nhận lấy, phát hiện ra đó là một chiếc nhẫn trữ vật làm bằng hắc ngọc. Đến khi ngẩng nhìn lên lại, chiếc Phổ Hiên Chân Chu trước đó đã biến mất không còn dấu vất.

"Cẩn thận như vậy, ngay cả lộ diện cũng không luôn."

Bên trong chiếc nhẫn hắc ngọc, sắp xếp gọn gàng gần một nghìn viên ngọc phù vuông vức có khắc phù tự huyền ảo.

Tôn Lộ Viễn lấy ra một viên ra, ngắm nghía cẩn thận, đồng thời đọc phương pháp sử dụng ngọc khí vừa được truyên đến thông qua hắc quang.

"Chỉ cần mang nó vào trong Thiên Huyền Kính hoặc là truyền tống trận, thực hiện pháp thuật kích nổ là được?"

"Đơn giản như vậy?" Tôn Lộ Viễn có chút kinh ngạc.

Trong lòng lập tức sinh ra xúc động muốn thử nó trước. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận nghiên cứu một hồi, hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

"Đã cài đặt thời gian kích hoạt. Chỉ đến ba năm sau mới có thể phát nổ. Trước khi tới thời hạn, ngay cả trận pháp ở trong trung tâm của nó cũng chưa được kích hoạt, chẳng qua chỉ là một viên ngọc khí bình thường..."

"Khó trách ta không thể cảm nhận được một chút linh lực dao động nào."

Tôn Lộ Viễn đặt ngọc khí trở lại, vẻ mặt âm trâm: "Sẽ khiến cho những tu sĩ bị Vạn Tiên Minh coi là con kiến kia, gõ vang chuông báo tang đầu tiên cho nó."

Trong lúc các nơi trên Thánh triều bắt đầu khởi động kế hoạch chinh phạt ba năm sau.

Lý Phàm cũng đã thông qua Linh Hư đại trận chôn vùi bốn tiểu thế giới.

Sau khi thu thập xong, được hắn là vật chất "Vạn vật tinh hoa”.

Thể tập hợp năng lượng thuần khiết, tỏa ra ánh sáng ngũ thải sênh sệch như mộng ảo. Khiến cho Lý Phàm cảm thấy cũng gần giống như tỉnh túy nguyên lực màu vàng.

"Ngươi đã học xong trận pháp này chưa?" Tầm mắt của Lý Phàm nhìn về phía xa, ngoài miệng lại hỏi Vô Lượng Kính.

Tôn Lộ Dao hồi lô trùng tạo nhân cách nghĩ tạo mấy lần trâm mặc một lúc, cuối cùng trả lời: "Ta học được gần hết rồi, tiền bối."

Lý Phàm hài lòng gật đầu, ngón tay chạm nhẹ, một tia quang mang nhập vào trong ảo ảnh của Tôn Lộ Dao: "Vậy tiếp theo, ngươi cứ đi đến những nơi này tiếp tục bày trận đi."
Bình Luận (0)
Comment