Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1990 - Chương 1991: Truyền Pháp Năm Mươi Tuổi (4)

Chương 1991: Truyền Pháp năm mươi tuổi (4) Chương 1991: Truyền Pháp năm mươi tuổi (4)Chương 1991: Truyền Pháp năm mươi tuổi (4)

"Thắng cảnh tiên gia, làm sao có thể để cho loại phàm phu tục tử như xông vào làm loạn?”

"Kỳ quái, không phải là bên ngoài có bày huyễn trận hay sao? Tại sao lại bị người phàm này xông vào?"

Một tu sĩ trên người mặc đạo bào màu xanh lam, trong miệng lầm bầm, dùng một cước đá văng nam tử kia đi.

Nam tử trung niên kia có chút chật vật mà lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, sau đó lại bò dậy như thể không có chuyện gì, vẻ mặt tươi cười nói: "Vị tiên sư này, có thể cho ta một cơ hội hay không? Hẳn là ta có thể tu hành."

Tu sĩ nghe vậy thì không ngừng cười nhạo: "Ngươi đã bước nửa bước chân vào trong mồ rồi, vẫn còn muốn tu luyện? Tu luyện cần phải dựa vào tư chất, phải dựa vào tài nguyên, loại người như ngươi....

Trên mặt tu sĩ tràn đầy khinh thường: "Cho dù có thể miễn cưỡng tu hành, Thiên Nguyên tông chúng ta cũng sẽ không thu nhận ngươi!"

Nam tử trung niên không hề bỏ cuộc, thậm chí còn đưa cánh tay của mình ra: "Tiên nhân, không tin thì ngươi cứ xem xem, tư chất của ta..."

Trong mắt tu sĩ hiện lên một tia sát ý, linh khí trong cơ thể bắt đầu dâng trào, đang muốn giết chết cái tên không biết tốt xấu này.

Lại nghe thấy một giọng nói thân thiện vang lên ở trên đầu: "Tên của ngươi là gì?"

"Hiên Viên Cẩu Đản... Không đúng, Hiên Viên Thác, ta tên là Hiên Viên Thác." Truyền Pháp trung niên có chút cẩn thận nói.

"Hư sư thúc!" Vẻ mặt của tu sĩ thay đổi, lập tức thu hồi sát ý trong lòng, vội vàng hành lễ.

Cùng là dáng vẻ người tuổi trung niên, chẳng qua là tinh thần của vị Khư sư thức này trông có tốt hơn Hiên Viên Thác rất nhiều.

Hắn đi tới bên cạnh Hiên Viên Thác, cẩn thận đánh giá.

Rồi lại duỗi tay ra, bắn ra một tia linh khí, kiểm tra bên trong cơ thể Hiên Viên Thác một lượt.

Chỉ một lúc sau, Hư sư thúc khẽ lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Tuy đúng là ngươi có đủ tu tâm, không biết làm sao mà tuổi thật sự quá lớn. Khó có thể đạt được thành tựu."

"E rằng muốn Trúc Cơ cũng là thiên nan vạn khó..." Hiên Viên Thác vội vàng nói: "Tiên sư, yêu cầu của ta không cao. Chỉ cần có thể tu là được. Ta đây đã làm ruộng suốt nửa đời người, nhưng trong lòng vẫn luôn tâm thần bất định, cảm thấy mình không nên sống cả đời trên đồng ruộng."

Hư sư thúc có chút kinh ngạc, không ngờ lão nông dân trước mặt lại có thể nói ra những lời này.

Ngay lúc hắn đang hơi do dự, một tiếng chuông trong trẻo đột nhiên vang lên từ đỉnh núi phía xa.

Tu sĩ mặc đạo bào màu xanh lam ở phía sau cũng lớn tiếng nhắc nhở: "Sư thúc, trưởng môn đã triệu tập đến buổi họp."

Hư sư thúc nhìn lại đỉnh núi, nuốt lại những lời sắp nói.

Lấy ra một cuốn sách đưa cho Hiên Viên Thác.

"Ngươi đi về trước đi, về đọc cuốn kinh này. Nếu trong vòng một năm có thể tu luyện ra linh khí, có thể lại tới tìm ta." Nói xong, Hư sư thúc bay đi.

Ánh mắt Hiên Viên Thác cũng nhìn thẳng.

"Tiểu Tần, đừng làm khó hắn." Trước khi rời đi, Hư sư thúc còn đặc biệt nhắc nhở.

Tu sĩ áo lam gật đầu đồng ý, nhìn Hiên Viên Thác, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đúng là người ngu có phúc của người ngu."

"Còn không mau rời đi! Đợi đến khi thực sự tu luyện được linh lực rồi hãy quay lại!"

Hiên Viên Thác thấy thế thì chỉ đành phải lưu luyến không thôi mà rời đi.

Đi được một lúc, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi rất lớn, muốn quay đầu lại, lại phát hiện ra tiên sơn to lớn lúc trước chẳng biết là đã biến mất từ lúc nào.

Hiên Viên Thác vỗ mạnh lên đùi, hối hận nói: "Ta không biết chữ!"...

Âm!

Ảo giác tan vỡ ầm ầm, Lý Phàm trở lại hiện thực.

Hồi tưởng lại nội dung vừa rồi, vẻ mặt cổ quái.

"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Tu sĩ Tiếp Dẫn ở bên cạnh hỏi.

Lý Phàm giả vờ ra vẻ như bị kinh hãi, đáp: "Ta nhìn thấy thiên tôn pháp thiên tướng địa, truyền đạo trên thế gian..."

"Hừm. Tổng bộ Tiên Minh vẫn còn sót lại một tia khí tức của thiên tôn, cho nên mỗi một tu sĩ tới đây lần đầu đều sẽ sinh ra ảo giác..." Tu sĩ Tiếp Dẫn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mới giải thích.

Dẫn Lý Phàm đi thẳng đến trước tổng bộ Hộ Pháp đường. Trên đường đi, Lý Phàm còn âm thầm suy nghĩ.

"Cũng không biết ảo giác ta nhìn thấy này rốt cuộc là có quan hệ gì?"

"Truyền Pháp này cũng có một số đam mê kỳ lạ, vậy mà lại đặt thuở bình sinh của mình ở đây, cho phép đồ tử đồ tôn của mình tùy ý xem xét..."

"Ha ha, không ngờ là đường đường là Truyền Pháp thiên tôn mà cũng có thời điểm không thể tả nổi như vậy."

Lý Phàm khó có thể liên tưởng ông lão nông dân da ngăm đen kia cùng với lão nhân tóc trắng râu dài, vẻ mặt đau khổ kia.

"Nếu như năm đó Thiên Nguyên tông thu nhận Truyền Pháp, có lẽ hướng đi của lịch sử Huyền Hoàng giới đã có chỗ khác rồi?"

"Nhưng mà cũng chưa chắc là như vậy."

"Sau khi Truyền Pháp thức tỉnh, đó không phải là chuyện mà một tông phái nhỏ như thế này có thể thay đổi được. Lại phải nói, sau khi đại nạn giáng xuống, Thiên Nguyên này gần như không thể kiên trì được bao lâu, đã biến mất do nội chiến."

"Ngược lại thì, Hư sư thúc kia trông có vẻ hơi giống thủ tịch Hộ Pháp Đường - Hư Uyên Hiến. Hắn là tổ tiên của hắn?"

Trong nháy mắt, trong đầu hắn lóe lên nhiều suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment