Chương 1992: Truyền Pháp năm mươi tuổi (5)
Chương 1992: Truyền Pháp năm mươi tuổi (5)Chương 1992: Truyền Pháp năm mươi tuổi (5)
Khi đi đến con đường đá xanh dài bên ngoài Hộ Pháp đường, Lý Phàm mới kết thúc dòng suy nghĩ.
Hoàn toàn giống với trình tự sử dụng cận pháp ngọc bài ở kiếp trước, sau khi xếp hàng chờ đợi mấy ngày, cuối cùng ta cũng bước vào không gian Diễn Pháp Giác.
Nhìn Diễn Pháp Giác "ỉu xìu", Lý Phàm giả vờ đang hết sức phấn khích.
"Sao lại đến nữa rồi?" Diễn Pháp Giác lầu bầu trong miệng, vẻ mặt phiên chán không phải là ngụy trang.
Suy cho cùng thì thôi diễn công pháp bình thường cũng có thể sử dụng nân cách nghĩ tạo để làm thay.
Loại cận pháp ngọc bài được chế tạo riêng này bắt buộc phải để nàng tự mình ra tay rồi.
"Ngươi có yêu cầu gì?" Diễn Pháp Giác ném một mảnh giấy tới.
Khi sắp đến trước mặt đối phương thì bị "Tôn Ngang” đang trấn thủ ở đây bắt được.
"Đợi đất"
Hành động của Tôn Ngang đã thu hút sự chú ý của hai người trấn thủ khác.
"Tôn huynh, có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Hoa Nguyệt Dạ có chút nghiêm trọng.
Tôn Áng lắc đầu: "Chỉ là, trong lúc mơ hồ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tốt nhất vẫn là nên kiểm tra lại một lần nữa cho chắc."
Suy cho cùng thì cũng vì sự an toàn của Diễn Pháp Giác, hai người trấn thủ còn lại nhìn nhau một cái, cũng không ngăn cản hắn.
Phù Nguyên Thịnh tỏ vẻ có hơi căng thẳng đối với sự đến gần của Tôn Ngang.
"Bái kiến tiên bối..."
Tôn Ngang thì lại hoàn toàn phớt lờ hắn, đặt tay phải lên đỉnh đầu hắn.
Thân thể Phù Nguyên Thịnh lập tức cứng đờ.
Chỉ một lúc sau, Tôn Ngang rút tay phải lại.
Chẳng qua là chân mày nhíu chặt cũng không hề giãn ra.
"Hai vị, làm phiên các ngươi thử lại một lần nữa."
Hoa Nguyệt Dạ và Trương Hư gật đầu, lần lượt trước sau bước tới cẩn thận kiểm tra một hồi.
Hiển nhiên là không thể tìm thấy gì cả. "Có lẽ là Tôn huynh lo lắng quá?” Hoa Nguyệt Dạ nói.
Tôn Ngang dường như vẫn không buông bỏ được, nhưng mà nếu như kiểm tra không có kết quả, vậy thì cũng không có lý do gì để ngăn cản nữa.
Chẳng qua là trong quá trình nghiên cứu phát minh, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phù Nguyên Thịnh.
Sau khi hoàn thành việc thôi diễn công pháp, sắc mặt của Phù Nguyên Thịnh tái nhợt, cũng rời khỏi đây như đang chạy trốn.
"Có phải là do đã ở chỗ này lâu ngày rồi hay không?” Không có người ngoài, Hoa Nguyệt Dạ có chút quan tâm hỏi.
Tôn Ngang, cũng chính là Lý Phàm bản tôn, đang cảm nhận được 'Vạn vật tinh hoa' đã về tay.
Hắn tự giải vây cho chính mình nói: "Cũng không phải. Tâm thần không yên..."
"Có lẽ huyết mạch trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó."
Vẻ mặt Trương Hư trở nên nghiêm túc, vuốt râu rồi nói: "Cảm ứng giữa huyết mạch, huyền diệu khó giải thích, nhưng không thể không tin. Có lẽ Tôn huynh có thể phái người thay thế đưa tin, xác nhận trong nhà một phen."
Hoa Nguyệt Dạ cũng phụ họa thêm như thế.
"Đa tạ hai vị đạo huynh chỉ điểm." Tôn Ngang cũng chính là bản tôn Lý Phàm, sau một lát ngẫm nghĩ, lập tức tung một lá linh phù ra, bay ra bên ngoài không gian Diễn Pháp Giác.
Tấm linh phù này, mỗi vị Hợp Đạo trấn thủ phải trấn thủ trăm năm mới có thể đổi lấy một cơ hội sử dụng. Nếu không phải trước đây Hư Uyên Hiến "chăm sóc", giảm miễn cho "Tôn Ngang” thời gian trấn thủ một trăm năm, coi như bây giờ hắn muốn liên lạc với bên ngoài cũng không cách nào làm được.
Sau gân nửa ngày, gia chủ Tôn gia Tôn Lộ Viễn đích thân chạy tới.
"Đại bá của ngươi, bất hạnh qua đời rồi."
Đầu tiên biểu cảm trên mặt Lý Phàm là kinh ngạc, sau đó chuyển thành tự trách và đau thương: "Lúc trước, trước khi đại bá đi, ta đã mơ hồ có dự cảm..."
Tôn Lộ Viễn an ủi: "Sinh tử vô thường, cái chết của Lộ Thường không liên quan gì tới ngươi, Lộc Nhi, ngươi đừng nên tự trách."
"Ta...
Tôn Lộ Viện khựng lại một chút rồi đổi giọng, nói: "Thời buổi bây giờ hỗn loạn, nhưng có ta ở đây, Tôn gia không sụp đổ được. Ngươi cứ yên tâm đợi ở đây là được." "Đến lúc sau cùng quan trọng nhất, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài."
Tôn Lộ Viễn trịnh trọng cam kết.
Lý Phàm biết Tôn gia đã đầu quân cho Thánh triều Đại Khải, tất nhiên biết rõ ý tứ thật sự trong lời nói này của Tôn Lộ Viễn. Chẳng qua lúc này hắn chỉ có thể làm bộ làm tịch nói: "Ta có thể kiên trì ở đây. Đừng vì tôi mà lãng phí tài nguyên trong nhà nữa.'...
Trong lúc hai người Tôn gia trình diễn một phen huyết mạch tình thâm, Phù Nguyên Thịnh bị phân thần Lý Phàm đoạt xá, nhưng lại gặp phải ác ý ngợp trời của đủ người khác nhau từ gia tộc.
"Tiểu Thịnh Tử, vận may con mẹ nhà ngươi, vậy mà có thể may mắn đạt được một môn công pháp Hợp Đạo?”
"Nguyên Thịnh, mấy năm nay trong nhà không bạc đãi gì ngươi đúng không nào? Đây là lúc ngươi nên quay về báo đáp gia tộc."
"Thịnh Nhi, thời gian chưa tới hai ngày mà đã có hơn mười vị tu sĩ Hóa Thần tìm đến tận cửa. Bất kỳ người nào cũng là tôn tại mà Phù gia chúng ta không thể đắc tội nổi! Vì tương lai của Phù gia, không bằng ngươi giao công pháp này ra đi."
"Phù Nguyên Thịnh, đừng tưởng rằng may mắn nhất thời thì có thể may mắn cả đời! Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tu Kim Đan, sao có thể bảo vệ được công pháp Hợp Đạo chân chính? So với việc sau này bị người khác cưỡng ép cướp đi mất, không bằng chủ động giao nó ra, đổi lấy tương lai tươi sáng!"