Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1996 - Chương 1997: Thánh Hoàng Lập Tân Pháp (5)

Chương 1997: Thánh Hoàng lập tân pháp (5) Chương 1997: Thánh Hoàng lập tân pháp (5)Chương 1997: Thánh Hoàng lập tân pháp (5)

"Dựa vào Trúc Cơ chi pháp của ta là có thể xưng toàn thắng rồi. Hỗn nguyên kim đan, chỉ cần thôi diễn ra bán thiên. Còn về phần sau đó nữa thì tất cả đều là lâu các trong mây, hoa trong gương, trăng trong nước. Mới nhìn thì vô cùng đẹp đẽ nhưng chọc một cái là thủng, không đáng cân nhắc!"

Lý Bình Thánh Hoàng đang ngồi trên bàn gõ, thỉnh thoảng lật xem văn bản ảo, chỉnh chỉnh sửa sửa.

Ở xung quanh hắn, những thứ sinh ra vì ngộ đạo cảm ngộ như tinh hải dị tượng, bóp méo không gian, lúc ẩn lúc hiện.

Ân thượng nhân cưỡng chế dời tầm mắt của mình khỏi cảnh tượng kinh người thế kia.

Nửa ngày sau, Thánh Hoàng lật xem toàn bộ quyển sách hư ảo kia một lần, rồi lại lần nữa bắt đầu sửa viết trang đầu tiên.

Lúc này hắn mới đáp lời: "Cái gọi là lấy thật làm giả, giả cũng là thật. Chỉ cần để tu sĩ trên đời tin rằng đây là một hệ thống tu hành thoát khỏi Truyền Pháp, 'Tân pháp mới' tu hành độc lập...

"Dù chỉ kéo dài vài ngày như thế cũng đủ rồi."

"Huống chị, với tân tân pháp tối nghĩ như thế, tình hình hoàn toàn trái ngược với phương pháp Truyên Pháp, ngươi cho rằng tu sĩ Huyền Hoàng muốn sử dụng thời gian bao lâu tiến hành mới có thể chứng minh thật giả?"

Thánh Hoàng vừa nói vừa lấy tay làm bút thêm lần nữa tiến hành chỉnh sửa quyển văn bản ảo xây dựng Tân pháp mới.

Ân thượng nhân không trả lời, miệng chỉ nhắc lại một câu 'lấy thật làm giả, giả cũng là thật kia.

Hồi lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng rồi, chính bởi vì trước đây thế gian không có Tân pháp mới nên một khi chúng ta công bố, đồng thời dễ dàng nghiệm chứng Trúc Cơ chỉ pháp là thật nhất. Vì vậy tất nhiên bọn họ cũng sẽ tạm thời cho rằng tất cả công pháp tiếp theo đều là thật."

"Mà sửa chữa hết lần này đến lần khác, chẳng qua cũng vì muốn hiệu quả lừa gạt này được tiến hành khá hơn chút." Thánh Hoàng mỉm cười, tự giễu.

"Nhưng ý nghĩa là gì chứ? Tóm lại là không thể làm lung lay căn cơ của Truyền Pháp sao?" Ân thượng nhân lại gãi đầu tiếp.

"Truyền Pháp chi pháp, Tân pháp mới, không dung hòa lẫn nhau. Muốn tu hành thì phải thay đổi địa vị, tự xây dựng một con đường. Chọn làm như thế, có lẽ chưa đến một phần nghìn, nhưng dù sao được cái này mất cái kia."

“Quan trọng hơn chính là...'

Trong lúc Thánh Hoàng nói chuyện, lại hoàn thành thêm một lần sửa chữa hư huyễn chi thư.

Hắn không tiếp tục sửa văn thư nữa mà cất hư huyễn chi thư đi.

Hai tay đè xuống, tinh quang chập chờn cuộn trào trên đống văn thư.

Nhưng gần như chưa đến một nhịp thở, hư huyễn chi thư vốn chỉ thuần túy là quang ảnh hư cấu vậy mà thật sự có thực thể.

Biến thành một quyển 'sách tồn tại thật sự trên thế gian.

Đưa quyển "Tân pháp mới" này cho Ân thượng nhân, Thánh Hoàng đứng dậy, tiếp tục nói: "Càng quan trọng hơn là chúng ta công bố Tân pháp mới, còn Tiên Minh thì không thể làm gì chúng ta...

"Truyên Pháp tất sẽ vội vàng trở về từ tinh không xa xôi."

Thánh Hoàng nén giọng nói.

"Chư vị, công kì tất cứu."

Trong mắt Ân thượng nhân lóe lên một vệt sáng nhạt, chậm rãi gật đầu.

"Ngươi... Đối đầu Truyền Pháp, có chắc chắn không?”

Ân thượng nhân do dự một lát rồi hỏi.

"Chẳng qua đánh cược mạnh tay một lần thôi." Thánh Hoàng khựng lại rồi thản nhiên nói.

"Đánh cược mạnh tay một lần..." Ân thượng nhân nhận được đáp án xong thì im lặng.

"Đừng để tâm, ta đã lên kế hoạch xong từ lâu. Bất kể thắng hay thua, Huyền Hoàng chính thống chắc chắn tái lập. Hai người ngươi và Hứa Khắc chỉ quan tâm làm chuyện muốn làm là được." Lý Bình Thánh Hoàng bình tĩnh nói.

"Nhưng..." Ân thượng nhân nghe vậy vẫn hơi do dự.

"Khi Truyên Pháp xuất hiện chính là thời khắc đại quân Thánh triêu khởi xướng tổng tiến công tổng bộ Vạn Tiên Minh. Các ngươi nhân lúc hỗn loạn lẻn vào 'Bác Vật Thần Tàng quán đưa đầu lâu Bạch tiên sinh ra ngoài. Tình cảnh đến hiện tại, thắng bại chính là tranh đấu đại thế. Tuy thực lực hai người các ngươi không yếu, nhưng lại không thể gây ảnh hưởng tới đại cục. Huống chi, người chấp chưởng Thần Tàng quán chính là Huyễn Chân hiên giả nhất mạch của Vạn Tiên Minh, có thể kiềm chế bọn họ cũng xem như một công lao to lớn.'

Trong mắt Ân thượng nhân lóe lên một khí tức u ám: "Chẳng qua là dị thú Huyền Hoàng giới ngày trước âm hồn bất tán mà thôi. Nếu như 'Đế Nhất' còn đây, có lẽ ta sẽ kiêng kị đôi chút Nhưng chỉ là một con heo vòi Đế Tam..."

"Không đủ đe doal" Ân thượng nhân khit mũi xem thường.

"Huyễn Chân hiền giả nắm giữ trọng khí 'Thời Đại. Dù là tôn tại bình thường nhất, sau khi thôi diễn mô phỏng hàng trăm vạn lần cũng có thể sinh ra kỳ tích. Không thể khinh địch!" Lý Bình trịnh trọng nói.

Lời của Thánh Hoàng vẫn có sức nặng trong lòng Ân thượng nhân.

Không phản bác nữa mà trái lại híp mắt tự hỏi.

Ngẫm đi ngẫm lại, da đầu Ân thượng nhân truyền tới tiếng động sột soạt giống như con tằm bò. Da đầu gợn gợn cứ như thể có gì đó sẽ chui ra ngoài từ trong cái khe trên đỉnh đầu bất kỳ lúc nào.

Thoáng chốc, Ân thượng nhân trở nên tức giận, Lý Bình thì lách người đi tới bên cạnh hắn.

Bàn tay khẽ vuốt ve, dưới đốm đốm tinh quang thẩm thấu, động tĩnh khác thường dần lắng lại.

"Đây là tác dụng ngược của chân ngã. Cứ cố kiềm chế một cách cưỡng ép cũng không phải thượng sách." Thánh Hoàng nhận ra mánh khóe, đề nghị.
Bình Luận (0)
Comment