Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1997 - Chương 1998: Dị Biến Tỉnh Hải Khởi

Chương 1998: Dị biến tỉnh hải khởi Chương 1998: Dị biến tỉnh hải khởiChương 1998: Dị biến tỉnh hải khởi

Ân thượng nhân lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nửa đường xuất gia, dù sao không phải bắt đầu tu luyện từ đầu. Đã xác định rõ sẽ có đủ loại di chứng để lại. Trước đây ta cho rằng chỉ cần ăn hết đạo cơ không hoàn hảo kia của ta, sau đó xây dựng lại 'Dĩ Ngã Trúc Cơ là mọi việc đạt thành. Nhưng khoảng thời gian trước, ta nghe tinh hải Truyền Đạo của ngươi, lại ngộ ra vài điều. Mới biết, vốn dĩ thứ ta nhận thức, ta của phiên bản hoàn chỉnh chưa thật sự hoàn chỉnh. Căn cơ dao động, đúng thật cần điều trị một lần nữa."

"Yên tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa trước khi đợt quyết chiến đến." Ân thượng nhân đảm bảo.

"Ngươi có tính toán trước là được."

Dư âm của Thánh Hoàng vờn quanh, bóng dáng thì đã biế mất không thấy đâu nữa.

Ân thượng nhân đảo mắt một vòng rồi ngạc nhiên phát hiện, trước bàn dài Thánh Hoàng ngồi trước đó, bản 'Tân pháp mới' không hoàn chỉnh hóa thành thực thể từ hư vô bị Thánh Hoàng mang đi.

Chẳng biết đột nhiên xuất hiện từ khi nào.

Biết thế này là Thánh Hoàng cố ý để lại cho hắn, Ân thượng nhân không khách sáo nữa, câm lên xem ngay tại chỗ.

“Tuyệt làm sao...

Dù chỉ biên soạn ra để mê hoặc thế nhân nhưng nửa quyển Tân pháp mới này vẫn huyền diệu vô cùng trong mắt Ân thượng nhân, gần như không khác gì thần công chân chính.

Rất nhanh đã hoàn toàn si mê chìm đắm vào đó.

Thánh triều, Ngũ Hành đại động thiên, động thiên thuộc tính hỏa.

Biển lửa vô tận, lửa nóng hừng hực như con sóng ngợp trời, thỉnh thoảng bùng nổ bất ngờ, vọt thẳng lên trời.

Ngọn lửa nóng cháy như con ngựa chứng điên dại, cắn xé tất cả mọi thứ trong động thiên.

Mà sâu bên trong nhất chốn luyện ngục này, không ngờ lại có một đóa hoa lưu ly màu vàng nở rộ. Mặc cho hỏa diễm xung quanh hoành hành như thế nào, đóa hoa vẫn thong dong như cũ, không mảy may ảnh hưởng.

Chính giữa đóa lưu ly, hình ảnh một thế giới như ẩn như hiện.

Thỉnh thoảng thế giới lưu ly trong đóa hoa bay ra một vệt kim quang. Hỏa diễm xung quanh sau khi tiếp xúc với kim quang này, trong chớp mắt cháy bùng lên, thiêu đốt càng mạnh mẽ hơn. Nếu nhìn từ trên cao thì có thể nhìn thấy Bách Hoa đạo nhân đang dùng kim quang lưu ly làm vật dẫn, liên tục tiến hành hóa giải với hỏa động thiên này.

So với lúc ban đầu bị bắt tới tận đây, không chỉ hỏa động thiên mà toàn bộ quy mô Ngũ Hành đại động thiên đều gần như đã bành trướng hơn hẳn. Bách Hoa đại nhân, có thể nói là không thể không kể tới công lao.

Bóng dáng Lý Bình Thánh Hoàng thoáng hiện lên bên cạnh lưu ly kim quang.

Liệt diễm phừng phừng thoáng chốc trở nên ảm đạm. Chỉ đến gần thôi cũng không dám, chỉ dám cháy ở xa xa, chập chờn ảm đạm giống như đang lấy lòng.

"Làm không tệ. Ngũ Hành động thiên được trông coi rất tốt."

"Động thiên khác cũng thế." Lý Bình thản nhiên nói.

Ánh mắt của hắn xuyên qua màn trời Ngũ Hành đại đông thiên, tiến thẳng ra hư không bên ngoài thế giới.

Ngũ Hành đại động thiên giống như hoa tiêu mạnh mẽ, kéo theo Thánh triều Đại Khải nhanh chóng tiến về phía trước trong hư không.

Mà ở xung quanh nó còn cuốn theo cả trăm tiểu thế giới to to nhỏ nhỏ khác.

Lấy Thánh triêu Đại Khải làm trung tâm, mơ hồ tạo thành trận thế. Giống như một chiếc chiến hạm khổng lồ, khiến người ta vừa nhìn thấy là sinh ra sợ hãi.

"Việc trong bổn phận mà thôi. Nếu không có Thánh Hoàng ban thưởng quỳnh tương vạn linh, ta cũng không làm được đến thế này." Bách Hoa tiến đến trước Lý Bình, cúi đầu nói.

Bách Hoa cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Bình.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, nàng không khỏi cảm thán: "Thật không dám tin, cảnh sắc tráng lệ như thế, vậy mà do ta làm nên."

"Đa số trong số chúng đều không nhỏ như quê hương của ta."

"Kế tiếp còn phải làm phiền ngươi một chuyến. Đưa Ngũ Hành đại động thiên này về bên trong bản giới Huyền Hoàng." Tiếng nói chuyện của Lý Bình vừa truyên đến.

Bách Hoa hơi sững sờ.

Thánh Hoàng lại cười giải thích: "Thời gian trốn tránh đã qua rồi. Nay đã đến thời điểm đấu tranh trực diện. Trận đầu tiên này cứ để nó tiên phong!"

Câu nói này của Thánh Hoàng vừa thốt ra, hỏa diễm xung quanh như nhận được một loại cổ vũ nào đó, đột nhiên tăng vọt.

Mà Bách Hoa đạo nhân còn nhận ra toàn bộ liệt diễm cuồn cuộn trong hỏa động thiên, ngoại trừ bản thân hỏa diễm, trong đó còn có một tâng bóng đen chuyển động. Kia là tôn tại đáng sợ đến mức đủ để uy hiếp nàng.

Thánh Hoàng xòe bàn tay ra, bóng đen chảy xuôi, nhanh chóng tiến vào lòng bàn tay hắn, hóa thành một con trùng nhỏ đáng yêu kháu khỉnh khỏe mạnh.

Trong thì mập mạp vô hại nhưng Bách Hoa lại vô cùng rõ sự đáng sợ của con vật nhỏ này.

Hỏa động thiên mà giờ phút này bọn họ đang ở, thậm chí là toàn bộ Ngũ Hành đại động thiên, cũng chỉ là hóa thân của con hắc trùng này mà thôi.

Mấy năm nay Bách Hoa chăm sóc động thiên cùng nó, không bằng nói là nuôi con trùng tên là Đạo Nhất' này.

"Có 'Đạo Nhất' giúp ngươi kéo động thiên trở về thì sẽ không phí sức như lúc đến nữa."

"Chỉ cần đưa Ngũ Hành động thiên này quay về vị trí là được, còn mọi thứ khác, Đạo Nhất sẽ tự xử lý thỏa đáng." Thánh Hoàng dặn dò.

Lý Bình vừa nói, trong lòng bàn tay vừa tỏa ra từng vệt tinh quang.

Hình như Đạo Nhất Trùng đang khá đắc ý, cơ thể mập mạp kia thân thiết cọ trong lòng bàn tay Lý Bình. Sau đó vô cùng tham lam cắn nuốt từng đốm tinh quang.

Cơ thể màu đen dường như càng trở nên chân thật.

"Đi thôi."
Bình Luận (0)
Comment