Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2007 - Chương 2008: Chí Nguyện Phi Thăng Pháp

Chương 2008: Chí nguyện phi thăng pháp Chương 2008: Chí nguyện phi thăng phápChương 2008: Chí nguyện phi thăng pháp

Lúc chế tạo phân thân Thánh Hoàng, Lý Phàm đã chặt đứt tất cả trí nhớ về khảo nghiệm Vẫn Tiên cảnh, Huyền Hoàng đại thiên tôn.

Vậy nên Thánh Hoàng vẫn chưa từng tính toán tiến về Vẫn Tiên cảnh.

Hắn hoàn toàn dựa vào rất nhiều hành động thực tế hữu ích của bản thân với Huyền Hoàng giới, chậm rãi lấy được tán thành của Huyên Hoàng giới.

Nhưng chức vị 'Huyên Hoàng đại thiên tôn, ngoại trừ được Huyền Hoàng tán thành, điều quan trọng hơn là thông qua nghi thức kế nghiệm.

Đây là thủ đoạn khống chế được truyền thừa mơ hồ từ lúc Huyên Hoàng khai mở, không để ý chí thiên đạo Huyền Hoàng giới chệch hướng.

Dù hiện giờ truyền thừa bị đoạn tuyệt nhưng nó vẫn ẩn sâu trong Vẫn Tiên cảnh như cũ.

Trở thành Huyền Hoàng đại thiên tôn chân chính, ngoại trừ có thể điêu động lực lượng Huyền Hoàng giới với mức độ cao nhất, cũng có thể kế thừa trí nhớ và di sản đại thiên tôn các đời trước.

Thứ gọi là tìm hiểu trước khi hành động.

Lý Phàm không có hứng thú với việc trở thành Huyền Hoàng đại thiên tôn, nhưng là hắn vô cùng coi trọng bí ẩn Huyền Hoàng giới và tiên khí may mắn có thể còn tôn tại.

Trong thức hải của hắn lại hiện ra cảnh tượng khảo nghiệm cuối cùng trong những gì đã trải qua vào Vẫn Tiên cảnh lúc trước.

"Giật nổ chín món tiên khí, rút được lực tiên linh khổng lồ. Lực lượng hủy diệt trời đất, đủ để vượt qua tường cao."

"Còn có bốn món tiên khí, bao gồn 'Đại Nhật Kim Chung' vẫn được bảo tồn. Đây chính là tiên khí' chân chính được truyền thừa từ Thượng Cổ đến bây giờ."

Thấy được 'đại trận Huyền Nguyên Thủy Linh thứ ba, hơn nữa thành công tái hiện lại một phần uy năng. Lý Phàm biết rõ, lực lượng cảnh giới Chân Tiên rốt cuộc mạnh mẽ cỡ nào. Tiên trận như thế, tiên khí cũng vậy.

Đây là đại sát khí đủ để thay đổi hoàn toàn chiến cuộc, thậm chí là vốn liếng để về sau hắn thăm dò bên ngoài tường cao.

"Có lẽ Bạch tiên sinh kiêng dè an nguy Huyền Hoàng giới, chưa từng sử dụng lực lượng tiên khí để ác chiến với Truyền Pháp. Ta cũng không để ý..."

"Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể đạt được sự tán thành của tiên khí."

"Tiên khí đại thiên tôn lưu lại hẳn sẽ có điểm hạn chế.'... Trong đầu Lý Phàm lóe lên rất nhiều ý nghĩ, lần thứ hai nhìn về phía Tôn Thiên Tứ đang ngộ đạo vì nghe chỉ bảo của hắn."Còn chưa đến ba năm, hẳn như vậy là đủ rồi."

Tôn Thiên Tứ cũng không tiếp tục tu hành bao lâu thì bị biến cố đột nhiên xuất hiện gián đoạn.

Ngày này, người hầu Tôn gia hốt hoảng cuống quít báo tin.

"Lối ra Tôn gia bị người ngăn chặn? Chỉ mặt gọi tên nhất quyết muốn khiêu chiến ta?"

Tôn Thiên Tứ bị đánh thức, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Vẻ mặt người hầu Tôn gia cầu xin, trả lời: "Đúng vậy, tiểu thiếu gia. Những người trong nhà muốn xông ra ngoài đều bị đối phương đánh một trận, ném trở lại."

"Liên tục suốt hơn mười ngày. Gia chủ đại nhân lại có việc gấp, không thể lo liệu. Chúng ta thật sự không còn cách nào, lúc này mới quấy rầy ngài thanh tu."

Tôn Thiên Tứ dáng vẻ sợ hãi tột cùng của đối phương, không khỏi lên tiếng an ủi: "Không sao. Ngươi dẫn ta đi xem một chút."

Với Tôn Thiên Tứ, ngộ đạo tu hành đơn giản như ăn cơm uống nước. Ngẫu nhiên bị ngắt đoạn một lần, chờ lân sau là được. Tất nhiên không có gì đáng giận

Đi đến bên ngoài động phủ Tôn gia, Tôn Thiên Tứ gặp được vị chặn cửa kia.

Rõ ràng là một đứa trẻ thoạt nhìn không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, cũng là năm, sáu tuổi.

Mặc quần áo màu tím, ánh mắt tinh khiết...

Hoặc là khá ngơ ngác si ngốc.

"Ngươi... Đánh một trận." Đứa trẻ kia chỉ vào Tôn Thiên Tứ, lời ít mà ý nhiều.

Tôn Thiên Tứ lập tức lắc đầu: "Không được."

Đứa trẻ thấy yêu cầu của mình bị từ chối, ánh mắt thoáng chốc nheo lại

Tôn Thiên Tứ khá tốt lòng nhắc nhở: "Ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Ta không ỷ mạnh hiếp yếu."

Lời nói vô cùng chân thành, cảm giác xơ xác tiêu điều trên người đứa trẻ đối diện cũng châm chậm tiêu tán.

Bên tai Tôn Thiên Tứ lại truyền đến lời thì thâm khe khẽ của người Tôn gia: "Thiên Tứ đừng chủ quan, chúng ta đã điều tra, đứa trẻ này không đơn giản. Luận võ thành si, hơn nữa thực lực đáng sợ, tuy chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, nhưng chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể đánh bại Hóa Thần..."

"Đúng vậy, lai lịch người này thần bí, bên phía chính quyền Tiên Minh dường như không quan tâm đến hắn, mọi người đều gọi hắn là 'Võ Si Nhi" Tôn Thiên Tứ gật đầu với người trong nhà, biểu thị bản thân đã biết.

Đồng thời hắn nhìn về phía Võ Si Nhi, nghiêm túc nói: "Dù cảnh giới Nguyên Anh có thể đánh bại Hóa Thần. Nhưng ranh giới giữa Hóa Thần và Hợp Đạo giống như vực sâu. Ngươi không có phần thắng."

“Ta sợ ra tay quá nặng, làm ngươi bị thương."

Võ Si Nhi lắc đầu, không ủng hộ quan điểm Tôn Thiên Tứ: "Thắng thua chiến đấu không liên quan đến cảnh giới."

"Đánh!"

"Không sợ chết!"

Tôn Thiên Tứ nhìn thấy chiến ý mãnh liệt trong mắt đối phương, không khỏi hơi bất đắc di.

Đồng thời hắn biết không thể tránh được lần đối chiến này, vì thế chỉ có thể dẫn Tôn gia đến diễn võ trường.

Tuy Tôn gia là thế gia mới phất, bê ngoài động phủ thoạt nhìn thường thường vô kì. Nhưng thật ra bên trong có càn khôn, động phủ chứa nhiều kiến trúc công năng, không hề thua kém thế gia truyền thừa mấy ngàn năm của Vạn Tiên Minh.
Bình Luận (0)
Comment