Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 2009 - Chương 2010: Chí Nguyện Phi Thăng Pháp (3)

Chương 2010: Chí nguyện phi thăng pháp (3) Chương 2010: Chí nguyện phi thăng pháp (3)Chương 2010: Chí nguyện phi thăng pháp (3)

Trên người hắn xuất hiện sợi trắng, giống như lưu quang, ép đẩy thuật pháp của Võ Si Nhi trong thoáng chốc.

Là thiên địa chi phách của Tôn Thiên Tứ, Bạch Trù.

Tuy nhiên Bạch Trù lúc này đã trải qua sự dạy dỗ của Lý Phàm và mấy năm tu hành cùng Tôn Thiên Tứ, chất lượng đã khác so với lúc hàng thế ban đầu.

"Vậy mà có thể ép ta đến mức này..."

"Sư tôn nói không sai, thiên tài trên thế giới này vô cùng nhiều, ta không có gì đặc biệt."

Tâm tình Tôn Thiên Tứ dần dần hồi phục, bạch quang vờn quanh, hóa giải từng thế công của Võ Si Nhi.

"Không xét nguyên nhân, tấn công từng bước!"

Trong đầu Tôn Thiên Tứ hiện lên lời dạy của sư tôn.

"Không thể hiểu được nguyên nhân Võ Si Nhi này có thể hấp thu bản nguyên Huyền Hoàng mọi lúc, vậy không cần quan tâm!"

"Tấn công gốc rễ hắn, trực tiếp chặt đứt liên hệ giữa hắn và Huyền Hoàng giới!"

Một tia sáng hiện lên trong mắt Tôn Thiên Tứ.

Tà lụa trắng huyễn ảo, giống như vòi rồng, nhanh như bão táp, bao vây thân hình Tôn Thiên Tứ.

Bên trong lốc xoáy bạch quang, hắn lơ lửng giữa không trung.

Một tay chỉ lên trời, một tay chỉ vào Võ Si Nhi.

Trong miệng quát khẽ.

Công kích của Võ Si Nhi trôi chảy từ đầu đến giờ bị ép hơi chững lại.

Sau đó, hắn dứt khoát đình chỉ thế công, kinh ngạc nhìn Tôn Thiên Tứ trên không trung.

Hai ngón tay như một chiếc kéo.

Tạm thời cắt đứt liên hệ giữa hắn và thiên địa.

Cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có bỗng xuất hiện trong lòng.

Mà trong mắt Tôn Thiên Tứ, thân thể Võ Si Nhi vậy mà trở nên mơ hồ vài phần ngay khi liên hệ bị chặt đứt.

"Đây là..."

“Thiên địa chi phách, giáng sinh làm người?” Trong đầu Tôn Thiên Tứ đã mơ hồ hiểu ra.

Động tác trên ngón tay lại chưa hề đình trệ.

Hắn dùng cách câu thông giữa chính mình và thiên đạo Huyền Hoàng hoàn toàn chiếm cứ cảm giác của thiên đạo trong không gian này.

Tạm thời bài trừ Võ Si Nhi khỏi ngoại giới.

Chắc chắn không thể kéo dài.

"Trấn!" Tôn Thiên Tứ lơ lửng giữa trời cao, ngón tay chỉ vào Võ Si Nhi hung hăng đè xuống.

Ánh sáng vô tận của Bạch Trù, giống như nước sông cuồn cuộn, hội tụ trong đó.

Hư ảnh ngón trỏ to lớn hóa thành thực thể, giống như một ngọn núi cao chọc trời, đè xuống đầu.

Không gian xung quanh Võ Sỉ Nhi bị sức mạnh to lớn này phong tỏa, thân thể hắn không thể động đậy.

Trấn chỉ rơi xuống, tiếng nổ kịch liệt và âm thanh réo rít của không gian bị nghiên nứt thành kẽ hở vang vọng toàn bộ diễn võ trường.

Sắc mặt Tôn Thiên Tứ không vui không buồn.

Võ Si Nhi bên dưới trấn chỉ vậy mà cũng mặt không biểu tình.

Trong đôi mắt không hề có sợ hãi, ngược lại là dáng vẻ hơi đăm chiêu.

Thời khắc ngón tay sắp ập đến, vậy mà hắn cũng học theo dáng vẻ Tôn Thiên Tứ bộ dáng, một ngón tay đánh ngược về phía không trung.

Áo tím trên người hóa thành đám mây tía cuồn cuộn, tràn vào bên trong.

So với trấn chỉ Tôn Thiên Tứ sở thi triển, thanh thế của nó có vẻ nhỏ hơn nhiều. Dường như lại cô đọng, thần thánh hơn.

Trên khuôn mặt Võ Si Nhi có sự vui mừng khi ngộ đạo, có sự trịnh trọng khi thi triển tuyệt kỹ.

Một tím một trắng, một dâng lên từ mặt đất, một hạ xuống từ không trung.

Đột nhiên va chạm ở gần mặt đất.

Âm!

Ánh sáng chói mắt thoáng chốc bao phủ tất cả.

"Không tốt!" Sắc mặt Tôn Lộ Viễn khẽ biến, vô cùng quyết đoán vung tay áo, cuốn lấy người Tôn gia đang quan chiến tại chỗ, lách mình rời đi. Đồng thời không quên liên tiếp khởi động trận pháp phòng ngự phụ cận diễn võ trường.

Sự thật chứng miinh, lựa chọn của Tôn Lộ Viễn là vô cùng sáng suốt. Trấn chỉ va chạm tạo thành trùng kích, nuốt trọn toàn bộ diễn võ trường.

Sau đó tiếp tục lan rộng ra xung quanh.

Trận pháp phòng hộ Tôn gia tỉ mỉ bố trí trước uy thế đáng sợ này chỉ như con hổ giấy, liên tiếp tan vỡ.

Lực lượng cuồn cuộn càn quét, đến tận khi hơn nửa động phủ Tôn gia bị chìm ngập trong đó.

Hai vị Hợp Đạo Tôn gia đồng thời thi pháp, ngăn chặn nó.

Xung kích vụ nổ mạnh cuối cùng mới chậm rãi ngừng lại.

Nhìn thấy động phủ Tôn gia hỗn độn một mảnh, da mặt Tôn Lộ Viễn co rút.

Cũng may khí tức Tôn Thiên Tứ vẫn cường mạnh như trước, để lòng hắn an tâm hơn một chút.

Sau khi phong ba tan hết, hắn đi đến mảnh đất trống, nơi vốn dĩ là diễn võ trường.

Chỉ thấy vị Võ Si Nhi kia đã không thấy bóng dáng đâu.

Đứa trẻ phi phàm nhà Tôn gia đứng sừng sững bất động, dường như đang nhắm mắt lĩnh ngộ điều gì.

Người bên ngoài nghiêm lệnh không được phép quấy rây, Tôn Lộ Viễn tự mình hộ pháp cho hắn.

Nhìn thấy phế tích xung quanh sau đại chiến, trong lòng Tôn Lộ Viễn chợt xuất hiện cảm giác bất lực.

"Cùng là Hợp Đạo, vậy mà chênh lệch lại lớn đến như vậy."

"Điều đáng sợ hơn là Tứ nhi mới chỉ năm tuổi. Tương lai..."

Một từ trước đây Tôn Lộ Viễn căn bản chưa từng nghĩ đến chợt hiện lên trong đầu Tôn Lộ Viễn.

"Huyền Hoàng giới đã bao nhiêu năm chưa có thêm một vị Trường Sinh thiên tôn?"

"Với thiên tư của Tứ nhi, chưa chắc đã không thể, chưa chắc đã không thểt"

"Nhất là không lâu sau đó là lúc thế cục đại biến. Phong vân tụ hội, loạn thế xuất thánh hiền..."

Vị tu sĩ đã Hợp Đạo hơn năm trăm năm như Tôn Lộ Viễn lúc này vậy mà không thể khống chế được, cánh tay khẽ run.

Chỉ có thể nhắm chặt hai mắt của mình, e sợ ý tưởng trong lòng bản thân bị người khác hương “¿0U LŨ. Ghi nguyen phi thang phap (3) biết
Bình Luận (0)
Comment