Biển Tùng Vân tích lũy sức mạnh không biết bao nhiêu năm, gần đến cảnh giới Hợp Đạo vô hạn.
Với thân thể tu sĩ Kim Đan, căn bản không thể tiếp nhận được.
Sau đó Trương Hạo Ba dứt khoát phá đan, dùng pháp tắc thân thể, tiếp nhận sức mạnh của biển Tùng Vân.
Nếu thành công thì Trương Hạo Ba sẽ một bước lên trời, từ Kim Đan biến thành Hợp Đạo!
Tương lai oán khí sẽ bị thiêu đốt, phẫn nộ không cam lòng chấp nhận vận mệnh của mình, tăng thêm kiếm ý Thiên Sát mà Trương Hạo Ba lĩnh ngộ nữa.
Cuối cùng chém ra Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm.
Đây là kiếm bất khuất, cũng là kiếm báo thù, kiếm sát phạt.
Thành công, cũng không thành công.
Dù Xích Viêm chết nhưng lại có Mặc Sát.
Trong khoảnh khắc Trương Hạo Ba chết, biển Tùng Vân biết chuyện không làm được nữa nên mang theo lực lượng trở về trong Thương Hải châu.
…
Tuy biển Tùng Vân chưa chắc có linh trí rõ ràng như nhân loại, nhưng ý thức ngây ngô mơ hồ làm hắn dựa theo bản năng của mình, đi điều động Trương Hạo Ba đấu một trận với Xích VIêm.
“Kỳ vận phi thiên vận.”
“Nhưng hai bên chỉ là người công cụ để đánh cờ thôi.”
Lý Phàm thở dài lắc đầu.
“Nhưng… Tùng Vân nhị thập bát kiếm đúng là kiếm pháp tốt.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh, cảm ngộ lúc Trương Hạo Ba chém ra kiếm này.
Lý Phàm điều động sức mạnh ẩn chứa trong Thương Hải châu, chém ra một kiếm.
Ánh kiếm màu xanh lam, thẳng tiến không lùi.
Xoẹt qua mặt hồ.
Hồ nước bị kiếm khí bổ đôi, lộ ra nước bùn dưới đáy hồ.
Hồ Minh Nguyệt tám trăm dặm bị một nhát kiếm chia làm hai.
Thế kiếm bàng bạc sau khi bổ đôi hồ Minh Nguyệt vẫn liên tục bay về hướng xa.
Đến tận khi biến mất khỏi tầm mắt, uy thế cũng chỉ giảm bớt một nửa mà thôi.
Ảnh hưởng còn sót lại đó, thật lâu nước hồ vẫn chưa chảy gộp về.
Cách đó không xa, cả đoàn người Tô tiểu muội nhìn một nhát kiếm tiện tay này của Lý Phàm, ngây người tập thể.
Qua hồi lâu sau, bọn họ mới tỉnh lại từ trạng thái hóa đá.
Mặt mũi Tô tiểu muội tràn đầy phấn khích bay đến bên cạnh Lý Phàm, hô to gọi nhỏ: “Ta muốn học cái này! Sư phụ, ta muốn học cái này!”
Vẻ mặt Tiêu Hằng vẫn tràn đầy kinh ngạc như cũ, nhìn về phía hồ nước lớn chị chia thành hai nửa ở đằng xa, trong mắt lóe lên sự khao khát.
Biểu cảm Tô Trường Ngọc càng trở nên kiên định.
Triệu Nhị Bảo cúi đầu, run lẩy bẩy.
Trong lòng thì thầm cảm thán không thôi: “Kim Đan kỳ! Một nhát kiếm thế này tuyệt đối là Kim Đan kỳ mới có thể làm được! Nhìn dáng vẻ thờ ơ của hắn nói không chừng tu vi còn cao hơn!”
“Thôi xong rồi, thôi xong rồi, cả đời cũng đừng mơ trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!”
…
Ven bờ hồ Minh Nguyệt, Lý Phàm không thèm quan tâm tới Tô tiểu muội đang làm ầm làm ĩ ở bên cạnh.
Lý Phàm đang nén đọng linh khí sôi trào cuồn cuộn trong cơ thể, miễn cưỡng duy trì phong thái cao nhân của bản thân.
Với tu vi Luyện Khí kỳ, cưỡng ép sử dụng Thương Hải châu, tung ra Tùng Vân nhất kiếm thì vô cùng miễn cưỡng.
“Dẫu gì cũng không phải sức mạnh của bản thân. Dựa theo ký ức Trương Hạo Ba để lại trong Thương Hải châu, trông bầu vẽ gáo.”
“Một nhát kiếm này chỉ có hình mà không có thực. Nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng nếu thật sự đối địch với người khác thì thật ra uy lực cũng chỉ thường thường.”
“Có điều, cảm ngộ còn đây, ta vẫn có thể học tập mò mẫm ngày đêm, biến hóa để bản thân sử dụng. Cuối cùng sẽ có một ngày ta có thể sử dụng Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm của riêng mình.”
“Chuyện cấp bách hiện giờ là mau chóng Trúc Cơ. Vì chờ đợi Thương Hải châu mà đã kéo dài quá lâu rồi.”
Trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định, nói với đám người Tô tiểu muội: “Mấy người các ngươi, đi do thám ổn thỏa hồ Minh Nguyệt và khu vực xung quanh đây một lượt. Xem xem có phải có tai họa ngầm gì không. Tiếp theo, ta muốn thành lập động phủ tại đây.”
“Vâng, sư phụ!”
“Vâng, tiền bối!”
Vừa mới thể hiện thần uy xong, tất nhiên đám người sẽ ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Lý Phàm, đồng thanh đáp vâng.
Rất nhanh chóng chia nhau đi làm việc.
Đến cả ba người phàm của Vạn Bảo lâu cũng tiện thể đi cùng nhau.
“Hai người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng đều có khí vận bất phàm. Cộng thêm tỷ muội Ân gia Thông Linh Bảo Thể, tìm may tránh họa. Xem như xung quanh hồ Minh Nguyệt này có bí mật ẩn giấu gì đó thì chắc hẳn cũng có thể bị tìm ra.”
“Nhưng với thành tựu Trúc Cơ còn chưa đủ độ an toàn. Vẫn phải đi Nguyên Đạo thiên thành một chuyến…”
Có lẽ bởi vì quá trình xây dựng đạo cơ cần khơi thông thiên địa.
Ở bên trong không gian Thiên Huyền Kính là không thể nào Trúc Cơ được.
Vì vậy cần tìm một nơi an toàn, một nơi bí ẩn để bế quan.
Nếu không, vào thời khắc mấu chốt bị người khác quấy rầy, rất có thể vì đó mà thất bại trong gang tấc, không còn hy vọng Trúc Cơ nữa.
Trong lúc Lý Phàm quyết định kế tiếp phải đến chỗ thành Nguyên Đạo Thiên Huyền Kính mua sắm một phen.
Hắn chợt phát giác một bóng người ở phía xa, hình như đang bay cấp tốc hướng về nơi này.
Sau lưng còn có sáu tu sĩ đuổi theo.
Nhìn khí tức trên người, dường như nhóm người này cũng có tu vi Trúc Cơ.
Lý Phàm nheo mắt nhìn, đề cao cảnh giác ngay lập tức.
Một người đi trước nhất, trên người mặc lam y.
Lam y rách rưới tơi tả, trên đó dính đầy vết máu.
Hắn nhìn thấy Lý Phàm thì tốc độ nhanh thêm mấy phần.
Vừa bay trong miệng hắn vừa hô to: “Tiền bối, cứu ta!”
Mà đám người phía sau hắn nghe thế thì gào to: “Tên đằng trước kia, chớ xen vào chuyện của người khác!”
Lý Phàm nhìn thấy nam tử mặc lam y kia đang đến gần, bất ngờ bộc phát tốc độ rời xa khỏi hắn.
Nói giỡn gì vậy, một tu sĩ Trúc Cơ như ngươi bị đuổi giết còn muốn cầu cứu tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé như ta.
Có điều, trong giây lát Lý Phàm đã phản ứng kịp.
Chắc là nam tử lam y này bị kiếm quang Tùng Vân vừa nãy Lý Phàm bổ ra thu hút tới nên cho rằng có tu sĩ thực lực cao cường tu luyện ở nơi này.